Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Những người có mặt ở đây đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới giải trí. Nếu không có Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô tin chắc rằng với địa vị hiện tại của cô trong ngành, cho dù cô có phấn đấu thêm ba đến năm năm nữa, cô cũng chưa chắc nói được một câu với họ.
 
Khoảnh khắc bắt tay với Khương Thành Văn, Ân Tô Tô cảm thấy hơi choáng váng.
 
Cô chợt nhận ra rằng có một số người có thể rút ngắn “khoảng cách giai cấp không thể vượt qua” chỉ bằng vài từ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Thành Văn đã làm việc trong giới điện ảnh nhiều năm và có khả năng nhìn nhận các gương mặt điện ảnh rất xuất sắc. Ánh mắt sắc bén của ông ấy nhìn chăm chú gương mặt của Ân Tô Tô, một lát sau, ông ấy nở một nụ cười coi như hài lòng và khen ngợi: "Cô Ân đúng là một người đẹp hiếm có."
 
Thông thường, người được sếp lớn dẫn đến sẽ được các đạo diễn nhỏ tôn sùng như Bồ Tát. Khương Thành Văn không cần phải tôn sùng cô, lần đầu tiên gặp nhau, ông ấy chỉ dành cho cô một vài lời khen lịch sự coi như là nể mặt sếp lớn. Dù sao, đạo diễn nổi tiếng như ông Khương đây đã từng làm việc với vô số người đẹp đủ kiểu, có kiểu người đẹp nào mà ông ấy chưa từng thấy chứ?
 
Một nữ diễn viên không có tác phẩm để lấy ra mà nói, thì tất cả những gì người khác có thể khen ngợi là vẻ đẹp ít ỏi của cô.
 
Tâm Ân Tô Tô sáng như gương nhưng lại tĩnh lặng.
 
Cô vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, đáp lại với giọng ngọt ngào: "Cảm ơn ông Khương đã khen."
 
Khương Thành Văn: “Vậy chúng ta bắt đầu thử vai nhé?”
 
Ân Tô Tô: "Được."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ok." Phí Văn Phạm ở bên cạnh vỗ tay một cái, quay sang vẫy tay với người bên cạnh: "A Khải, đưa cô Ân đi trang điểm, thay quần áo trước."
 
Anh ấy vừa dứt lời, một thanh niên trông giống như trợ lý lập tức đáp lời, bước tới nói với Ân Tô Tô: "Cô Ân, mời đi theo tôi."
 
Ân Tô Tô gật đầu, đang định cất bước thì chợt nghĩ tới gì đó. Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
 
"Anh Phí, vậy... tôi xin phép một lát?" Ân Tô Tô lên tiếng thăm dò, nói với giọng điệu xin phép.
 
Phí Nghi Châu liếc mắt nhìn sang, không hề bất ngờ khi bắt gặp ý cười thận trọng và vẻ nịnh nọt ẩn giữa lông mày cô.
 
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó gật đầu, không mặn không nhạt đáp lại cô: “Em cứ tự nhiên."
 
Ân Tô Tô lại nở nụ cười tự nhiên rồi đi theo sau trợ lý A Khải. Khương Thành Văn thấy thế thì cũng lên tiếng chào anh em nhà họ Phí và dẫn ekip của mình đi chuẩn bị cho buổi thử vai.
 
Khi người ngoài đã đi hết, cuối cùng cậu tư Phí không khỏi nhướng mày, tò mò nói: “Anh cả, anh nói muốn Ân Tô Tô thử vai nữ chính thì em sắp xếp cho cô ấy là được rồi, làm gì đến mức anh phải đích thân tới một chuyến?"
 
Vẻ mặt Phí Nghi Châu bình tĩnh hiền lành: “Gần đây anh rảnh.”
 
Hai người đàn ông đẹp trai vừa trò chuyện với nhau vừa bước tới đài quan sát.
 
Thành phố tấp nập xe cộ qua lại, sầm uất và nhộn nhịp, những mảng tường đỏ ngói xanh cổ kính rộng lớn hòa quyện giữa những tòa nhà cao tầng san sát nhau, tất cả đều có thể được nhìn thấy từ góc này.

 
Phí Văn Phạm nhìn Phí Nghi Châu với vẻ bất đắc dĩ và hơi mờ ám, cả gan trêu chọc: “Em thấy tài liệu ở trụ sở chất đống thành núi. Anh cả à, có khi "rảnh" của anh là tranh thủ thời gian trong lúc bận rộn nhỉ? Không lẽ anh sợ em phá anh à."
 
Nghe vậy, Phí Nghi Châu dường như cảm thấy ý kiến này rất thú vị, anh hơi cụp mắt xuống, đáp lại bằng một nụ cười thờ ơ mà không nói thêm gì.
 
Nụ cười này khiến Phí Văn Phạm phải nhìn Phí Nghi Châu nhiều hơn. Không biết là ảo hay thực mà cậu tư giật mình phát hiện ra hôm nay anh cả hiền hơn và dịu dàng dễ ưa hơn.
 
Nói thật ra thì anh ấy không quen như vậy lắm.
 
Thậm chí còn thấy hơi sợ.
 
Một lát sau, Phí Văn Phạm lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, gõ ra một điếu rồi đưa cho Phí Nghi Châu.
 
Phí Nghi Châu tiện tay nhận lấy.
 
“Đây là hàng đặt riêng, mùi không nồng đâu." Phí Văn Phạm biết trước giờ Phí Nghi Châu không nghiện thuốc lá lắm, anh thích đồ thanh đạm, cái này rất hợp ý anh: “Nó hợp với khẩu vị của anh.”
 
Phí Nghi Châu hơi cúi đầu, lấy bật lửa trong tay Phí Văn Phạm châm điếu thuốc.
 
Phí Văn Phạm cũng bỏ điếu thuốc vào miệng, châm lửa hít một hơi, đột nhiên nói: "Anh về thăm ông nội chưa?”
 
Phí Nghi Châu nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Hôm trước anh tới rồi."
 
“Ông nội ngày một già đi, sức khỏe càng ngày càng kém.” Phí Văn Phạm nói, dừng lại một chút rồi nhìn về phía Phí Nghi Châu như đang thăm dò: “Anh cả, hôm qua em nghe chú Thận nói hình như ông nội có ý định cho anh kết hôn trong năm nay, ông muốn ôm chắt rồi. Anh thấy sao?"
 
Phí Nghi Châu gõ tàn thuốc lá, nói: “Anh cũng trưởng thành rồi.”
 
Phí Văn Phạm sửng sốt, không hiểu ý anh: "Ý anh là gì?"
 
Phí Nghi Châu: "Trưởng thành rồi, cũng nên kết hôn rồi."
 
Phí Văn Phạm: "..."
 
*
 
Đội tạo mẫu của [Phàm Độ] khá nổi tiếng trong giới, nhân vật cốt lõi Đàm Tân Vân là một nhà tạo mẫu rất có tiếng tăm trong giới này, nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
 
Thông thường, không cần tốn nhiều công sức cho diễn viên thử vai, chỉ cần mặc trang phục và tạo mẫu là có thể lên trước ống kính thử vai, hoàn toàn không cần phải đánh động đến Đàm Tân Vân. Nhưng Ân Tô Tô là người được cậu cả nhà họ Phí đích thân dẫn dắt, nên đãi ngộ cô được hưởng cũng sẽ khác.
 
Trong phòng thay đồ độc lập, hai nữ trợ lý tạo mẫu đang thay trang phục cho Ân Tô Tô.
 
Khác với những bộ trang phục thần thoại "trắng phiêu phiêu" phổ biến hiện nay, cho dù thiết kế trang phục hay thiết kế bối cảnh của [Phàm Độ] đều dựa trên những bức tranh tường Đôn Hoàng Phi Thiên với các yếu tố màu sắc phong phú.
 

Cơ thể Ân Tô Tô có lồi có lõm, vòng eo, cánh tay, lưng và chân đều săn chắc và cân đối, không có một chút mỡ thừa nào.
 
Một trợ lý tạo mẫu cẩn thận quan sát cô, không khỏi ngưỡng mộ: “Em đã thấy rất nhiều diễn viên nữ mặc bộ trang phục này, nhưng chị Tô Tô mặc đẹp nhất.”
 
Ân Tô Tô cười và nói đùa một cách thản nhiên: "Có phải tiên nữ nào nói chuyện cũng ngọt như vậy không?"
 
Những người có thể đến thử vai cho [Phàm Độ] đều là những tên tuổi lớn, những nhà tạo mẫu này thường làm việc cho tuyến một, đã quen với tính khí thất thường của những diễn viên nữ có tên tuổi. Đột nhiên gặp người dễ gần như vậy, nên mới cảm thấy mới lạ.
 
Trợ lý tạo mẫu càng có thiện cảm với Ân Tô Tô hơn, lại nói tiếp: "Thật mà. Nhiều nghệ sĩ quá gầy, để mặc bộ trang phục này còn phải lót ngực lót mông, chị còn chẳng phải dùng cái gì."
 
Ba cô gái đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
 
Sau khi cửa mở, hai cô gái tạo mẫu trong phòng đồng thanh hét lên: "Thầy Đàm."
 
Đàm Tân Vân nổi tiếng và có kinh nghiệm trong ngành, đây là lần đầu tiên Ân Tô Tô được hợp tác với một nhà tạo mẫu như vậy nên cô đương nhiên không dám lơ ​​là với ông ấy. Cô nhanh chóng đứng dậy, lễ phép đưa tay ra: "Chào thầy Đàm."
 
“Ngồi xuống đi.” Năm nay Đàm Tân Vân đã gần bốn mươi, nhưng ông ấy chăm sóc bản thân rất tốt, mặc chiếc quần âu giản dị hợp thời trang, thoạt nhìn không khác gì một chàng trai trẻ đôi mươi.
 
“Cho cô ấy dùng lotion chưa?”
 
"Cho dùng rồi ạ."
 
"Ừ."
 
“Da khá đẹp." Đàm Tân Vân nhìn gương mặt của Ân Tô Tô một lúc rồi chuẩn bị trang điểm, thản nhiên nói: “Cô Ân, tôi không thích nói chuyện trong khi trang điểm. Nếu cô có yêu cầu gì thì hãy nói luôn bây giờ để chúng ta hiểu ý nhau hơn."
 
Được Đàm Tân Vân trang điểm cho là một điều may mắn mà tám vạn năm cũng không thể đạt được. Ân Tô Tô hơi ngại, mỉm cười nói: "Tôi không yêu cầu gì, làm phiền thầy Đàm rồi."
 
Trong quá trình trang điểm, Đàm Tân Vân không nói gì.
 
Ân Tô Tô để mặc Đàm Tân Vân bôi bôi xóa xóa trên mặt mình, cô vẫn giữ lưng thẳng tắp. Một lúc sau, điện thoại di động trên bàn reo lên.
 
Ân Tô Tô nhặt nó lên, nhấp vào và thấy một tin nhắn mới chưa đọc trên WeChat.
 
Người gửi được lưu là "Chị Lương".
 
Chị Lương: Em dậy chưa?
 
Ân Tô Tô: Vâng.
 
Chị Lương: Nhà sản xuất bộ phim chiếu mạng đó muốn gặp em, chị sắp xếp một bữa cơm tối mai với họ được không?

 
Ân Tô Tô vô thức thở dài.
 
Nhà sản xuất yêu cầu gặp mặt, đơn giản là muốn nâng ly chúc mừng và ăn tối với cô, nhân cơ tạo quan hệ. Ân Tô Tô đã quá quen với những yêu cầu như vậy suốt bao năm nay rồi.
 
Cô nhanh chóng trả lời: Được.
 
Ân Tô Tô: À, chị ơi...
 
Chị Lương: ? Chuyện gì vậy?
 
Ân Tô Tô mím môi, suy nghĩ vài giây rồi gửi một tin: "Không có gì, ngày mai gặp rồi nói."
 
*
 
Cảnh Ân Tô Tô thử vai là cảnh cao trào của cả bộ phim.
 
Sau khi Khương Thành Văn đưa kịch bản cho Ân Tô Tô, ông ấy cho cô thời gian chuẩn bị mười lăm phút rồi ra ngồi sau màn hình.
 
Ân Tô Tô có trí nhớ tốt và khả năng diễn đạt lời thoại hay. Sau một cảnh quay, gần như tất cả nhân viên tại chỗ đều bị màn diễn xuất của cô cuốn hút vào cảnh phim.
 
Khương Thành Văn ngồi ở trên ghế đạo diễn, ngẩn ngơ vuốt cằm, không biết đang nghĩ gì.
 
Cuối cùng trợ lý phải tiến tới nhắc nhở ông ấy, ông ấy mới lấy lại tinh thần và hô lên "Cắt".
 
Ân Tô Tô đứng dậy khỏi mặt đất, nói câu "vất vả rồi" với những nhân viên công tác như một thói quen, sau đó lo lắng hỏi: "Đạo diễn Khương, xin hỏi vừa rồi tôi diễn thế nào?"
 
"Rất tốt." Khương Thành Văn gật đầu với Ân Tô Tô.
 
Thật ra ông Khương hơi ngạc nhiên.
 
Ông ấy thật sự không ngờ rằng một cô gái không có tiếng tăm gì lại có thể đột phá và có năng lực đáng kinh ngạc như vậy. Mặc dù dưới con mắt bắt bẻ của ông ấy, cảnh diễn vừa rồi của cô gái vẫn còn tồn tại một vài thiếu sót, nhưng Khương Thành Văn rất tự tin rằng mình có thể điêu khắc cô thành một khối ngọc tuyệt đẹp.
 
Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi với Khương Thành Văn, Ân Tô Tô mặc trang phục bước ra khỏi phòng thử vai và chuẩn bị quay lại phòng thay đồ để tẩy trang và thay quần áo.
 
Đi được nửa đường thì điện thoại reo.
 
Sau khi nhìn rõ dòng chữ lưu tên người gọi, đôi mắt hơi mệt mỏi của cô sáng lên, cô mỉm cười, nhìn xung quanh rồi chạy nhanh về phía đài quan sát ngoài trời ở cuối hành lang.
 
Một buổi chiều, vừa trang điểm vừa thử vai, lúc này mặt trời đã lặn, thành phố bắt đầu sáng đèn, ban ngày sắp bị màn đêm nuốt chửng.
 
Ân Tô Tô tìm một góc hẻo lánh trên đài quan sát, nhận cuộc gọi và vui vẻ nói: "Mẹ."
 
“Con đang bận à?" Giọng nói vang lên từ điện thoại rất to, nói bằng giọng địa phương.
 
Ân Tô Tô mỉm cười và trả lời bằng giọng địa đương: "Đáng lẽ hôm nay con được nghỉ, nhưng cuối cùng lại có việc, con vừa làm xong rồi."
 
Mẹ Ân: “Con ăn cơm chưa?”
 

Ân Tô Tô: "Chưa ạ."
 
Giọng mẹ Ân hơi trầm xuống: "Bây giờ là mấy giờ rồi mà con còn chưa ăn cơm? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, dù bận đến đâu cũng phải ăn đúng giờ, con phải nghe lời chứ Đản Đản."
 
Ân Tô Tô ôm trán nói: "Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đừng gọi con là Đản Đản, Đản Đản. Con đã lớn thế này rồi mà còn gọi con là Đản Đản."
 
Mẹ Ân: “Dù con có già bảy mươi, tám mươi tuổi thì con vẫn là em bé Đản của mẹ.”
 
Ân Tô Tô không thể hơn thua với mẹ nên cô thở dài và hỏi: "Mẹ, mẹ gọi cho con có việc gì không ạ?"
 
“Để nhắc con tháng 3 tới nhớ gửi thư cảm ơn cho người tài trợ." Mẹ Ân dặn dò: “Nhất định không được quên đấy.”
 
Ân Tô Tô: "Mẹ yên tâm đi, con không quên mà."
 
Sau khi cúp máy, Ân Tô Tô cất điện thoại và chuẩn bị rời khỏi đài quan sát. Không ngờ, vừa quay người lại, một bóng dáng cao gầy đột nhiên lọt vào tầm mắt cô.
 
Khi mặt trời lặn và mặt trăng lên, ánh sáng ban ngày và hoàng hôn đang chuyển tiếp, thế giới dường như mờ mịt.
 
Người đàn ông quay lưng về phía ánh sáng, sương đêm làm mờ đi nét mặt của anh, làm dịu đi sự hung hãn và sắc bén của anh, chỉ để lại một thân hình cao gầy với những đường nét rõ ràng. Bộ vest phẳng phiu, lông mày lạnh lùng, cả người thanh khiết như ngọc.
 
Sau khi nhận ra đối phương là ai, Ân Tô Tô hơi sửng sốt và buột miệng: "Anh Phí, anh vẫn chưa về à?"
 
Cô tưởng anh đã về từ lâu rồi.
 
"Tôi chờ em thử vai xong." Phí Nghi Châu đút hai tay trong túi quần, hơi dựa vào tường, cứ tùy ý đứng như vậy, giọng điệu cũng không quá tập trung. Ân Tô Tô còn chưa đáp lại, anh đã lên tiếng, nói với vẻ không rõ ràng: "Đản Đản là biệt danh của cô Ân à?"
 
"..."
 
Câu hỏi này đã thành công khiến Ân Tô Tô sặc nước bọt và trở nên vô cùng xấu hổ.
 
Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ thảo luận với Thái tử gia nhà họ Phí về biệt danh của mình.
 
"Xin lỗi, tôi vừa nghe em nói chuyện điện thoại." Người đàn ông bình tĩnh nói thêm.
 
Ân Tô Tô im lặng. Vài giây sau, cô mới kiềm chế được biểu cảm, nở một nụ cười ngọt ngào với anh rồi đáp: “Ở quê tôi, nhiều người lớn đều gọi trẻ con như vậy. Đó không phải biệt danh mà chỉ là một cách gọi rất trìu mến thôi.”
 
Hỏi một câu trả lời một câu, cuộc đối thoại đáng lẽ không nên tồn tại này lại do anh dẫn dắt mà tiếp tục diễn ra suôn sẻ.
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, tự nhiên nói tiếp: “Quê em ở đâu?”
 
Giọng của anh rất đặc biệt, trang trọng và cao quý, trầm thấp và lạnh lùng, giống như những hợp âm do đàn violin vang lên, mang theo một sức lôi cuốn khó cưỡng. Cứ như thể việc trả lời những câu hỏi của anh cũng có thể trở thành một sứ mệnh vinh quang.
 
Ân Tô Tô muốn trả lời theo phản xạ, nhưng đang định nói ra thì cô lại sửa lại, trong nụ cười ngọt ngào của cô cũng có cảm giác xa cách của tự tôn và quật cường: "Đó là một nơi mà anh chưa bao giờ nghe nói đến và cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến."
 
Lúc đó, Ân Tô Tô nghĩ: Tại sao lại kể cho anh quá nhiều về mình nhỉ.
 
Cái gọi là khác biệt một trời một vực, khác biệt giữa mây và bùn cũng chính là như thế.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận