Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Vu Nhược Hy thấy Lưu Đông Lâm nói vậy, thậm chí trong giọng nói còn lộ vẻ khẩn cầu.

Cứ như thể nếu Vu Nhược Hy không đồng ý, hôm nay Lưu Đông Lâm sẽ không bỏ qua.

Lưu Đông Lâm càng tỏ ra gấp gáp, Vu Nhược Hy lại càng tò mò với Lâm Phi Vũ hơn.

Đương nhiên, nếu có thể giải quyết vấn đề thì Vu Nhược Hy không có ý kiến gì.

“Sếp Lưu, vậy thì làm phiền ông rồi.” Vu Nhược Hy khách sáo nói.

“Không phiền, không phiền, không phiền chút nào hết, đó là do tôi không dạy dỗ tốt, tôi còn phải xin lỗi sếp Vu mà.”

Lưu Đông Lâm lập tức xin lỗi, cao nhân vẫn đang đứng ở bên cạnh, phải dỗ Vu Nhược Hy vui vẻ đã rồi tính sau.

Lưu Đông Lâm có thể trở thành một trong mười người giàu nhất Hương Giang, khả năng quan sát sắc mặt của mọi người đương nhiên là phi thường, vừa nhìn là biết mối quan hệ giữa Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ không tâm thường.

“Sếp Lưu, khách sáo quá.” Vu Nhược Hy nghe thấy Lưu Đông Lâm nói vậy, cô lại cảm thấy hơi lúng túng.

Chức vị của Lưu Đông Lâm còn cao hơn cả cha của cô, cô chỉ là một tiểu bối, đối mặt với Lưu Đông Lâm khách sáo như vậy, Vu Nhược Hy thật sự hơi thận trọng.

Ba người lại lần nữa trở lại thang máy, vào khoảnh khắc cánh cửa thang máy mở ra, Lưu Đông Lâm đặc biệt đưa tay chặn cửa thang máy.

Hành động như vậy có thể nhận ra Lưu Đông Lâm rất tôn kính Lâm Phi Vũ, điều này xuất phát từ tận đáy lòng, hoàn toàn không phải giả vờ.

Vu Nhược Hy nhìn thấy hết những chỉ tiết này, ghi vào quyển sổ nhỏ trong lòng.

Ba người họ lại đến phòng làm việc của Lưu Chí Cường, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười ha hả của Lưu Chí Cường.

Còn chúc mừng ở đây sao?

Lưu Đông Lâm sầm mặt đi vào, không nói câu nào hết. “Chú?”

Lưu Chí Cường nhìn thấy chú của mình sầm mặt đi vào, đằng sau có Vu Nhược Hy và chân chạy vặt của cô đi vào theo.

Lưu Chí Cường thầm nghĩ không ổn, hợp đồng lần này vốn là do Lưu Chí Cường giấu chú của mình làm.

Lưu Đông Lâm không nói lời nào liền đi tới giáng cho Lưu Chí Cường một bạt tai.

Trước đây Lưu Đông Lâm xuất thân từ xã hội đen, lại là người giàu có ở Hương Giang, khí chất vốn rất mạnh mẽ, Lưu Chí Cường bị đánh nhưng không dám lên tiếng phản kháng.

Lưu Chí Cường cúi đầu, cũng không dám đưa tay lên che mặt.

“Mày là cái thá gì mà cũng dám lừa sếp Vu Hả?” Nói xong, Lưu Đông Lâm lại đá Lưu Chí Cường một cú.

Cú đá này thật sự rất mạnh, Lưu Chí Cường bị đá lùi ra sau mấy bước, ngã trên bàn làm việc.

Lưu Đông Lâm làm vậy vì hai mục đích:

Thứ nhất: Để Vu Nhược Hy bớt giận, tiện thể khiến bản thân cũng nguôi giận, đè nén sự sợ hãi trong lòng.

Thứ hai: Trá hình cứu Lưu Chí Cường một mạng, nếu khiến cao nhân đó tức giận, khiến anh tay thì thật sự ngay cả chết cũng không biết mình chết thế nào.

Lời này không ngoa chút nào, bởi vì tối qua ông ta đã tận mắt nhìn thấy.

Cho dù hiện giờ Lưu Đông Lâm có bối cảnh mạnh mẽ nhưng thần ở trước mặt, ông ta chỉ là người phàm.

“Chú ơi, cháu sai rồi.” Dù sao thì Lưu Chí Cường cũng là người thông minh, anh ta có thể tiếp nhận công việc kinh doanh của tập đoàn Quảng Phú, năng lực của anh ta đương nhiên phi thường, không phải hạng tâm thường.

Từ nhỏ đến lớn, Lưu Đông Lâm chưa từng nặng lời với anh ta câu nào, đâu đối xử với anh ta như ngày hôm nay chứ.

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bản thân anh ta đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, đắc tội cả người mà ngay cả Lưu Đông Lâm cũng sợ hãi.

Có điều anh ta hiểu rõ bối cảnh của Vu Nhược Hy, tại sao chú của anh ta lại tức giận đến vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui