Rõ ràng là anh ta đã bị Lâm Phi Vũ hù dọa.
Lúc đầu Lâm Phi Vũ nói rất rõ ràng rành mạch, đều nói ra được chính xác những điểm mấu chốt, nhất là việc ấn vào thắt lưng sẽ đau buốt khiến Bành Tiêu Vũ nhất thời mất đi lý trí rồi mới bị rơi vào cái bãy Lâm Phi Vũ sắp đặt.
Bành Tiêu Vũ âm thầm oán hận: Thù này không báo thì không phải quân tử, một bác sĩ trung y nho nhỏ, ông đây sẽ từ từ chơi đùa với mày.
Sau khi Bành Tiêu Vũ ra khỏi bệnh viện, anh ta gọi điện cho một người bạn quen biết ngoài xã hội: "A Lượng, tôi về rồi, tối nay chúng ta cùng uống rượu nhé."
Phải để cho anh ta giúp đỡ, âm thầm đánh Lâm Phi Vũ trước, xả cơn giận đã rồi tính tiếp.
"Anh Bành, anh ở đâu? Tôi đến đón anh." A Lượng hỏi.
"Tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, tôi sẽ đi tìm cậu." Bành Tiêu Vũ nói.
"Được, vậy tôi sẽ chia sẻ vị trí cho anh." A Lượng nói xong rồi gửi vị trí qua.
Bành Tiêu Vũ cất điện thoại di động vào túi, anh ta lên chiếc BMW của mình và nghênh ngang lái đi.
Khoảng ba giờ chiều, Vương Đại Đức gửi đến một tin nhắn:
Đại sư, tôi là Vương Đại Đức, gửi tài khoản ngân hàng của cậu cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền qua cho cậu.
Lâm Phi Vũ tiện tay gửi số tài khoản qua và nhận được tin nhắn chuyển khoản năm triệu trong vòng chưa đầy hai phút.
Lâm Phi Vũ đặt điện thoại xuống, anh không quan tâm đến việc này lắm, anh cũng không có ý định sử dụng số tiền này.
Chỉ là Vương Đại Đức gây sự đến tận trên đầu anh, không để anh ta mất chút máu thì làm sao có thể khắc sâu lời dạy dỗ chứ?
Tan làm, Lâm Phi Vũ đúng giờ rời đi, anh đi chợ mua một ít đồ về nhà nấu cơm.
"Anh về rồi à." Đỗ Mỹ Thanh nghe thấy tiếng cửa mở, cô ấy ở trong phòng khách, liếc nhìn về phía cửa và hỏi.
"Ừ, cô lại nghỉ sao?" Lâm Phi Vũ hỏi.
"Đúng vậy, ba ngày bay bốn ngày nghỉ." Đỗ Mỹ Thanh gật đầu.
"Công việc này của cô tốt nhỉ." Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
"Cũng tạm." Đỗ Mỹ Thanh đắc ý ngẩng cao đầu.
Buổi tối hai người nấu ba món, Đỗ Mỹ Thanh ăn no căng bụng, cô ấy lết cơ thể duyên dáng của mình về phía phòng khách, miệng còn ồn ào nói: "Không được, không được, cứ tiếp tục như vậy sẽ tăng cân theo anh mất."
"Vậy ngày mai cô đừng ăn." Giọng nói của Lâm Phi Vũ vang lên từ trong bếp.
"Tôi không muốn, phải ăn." Đỗ Mỹ Thanh tỉnh nghịch trả lời, sau đó hỏi: "Công việc của anh thế nào? Đi công tác Hương Giang có vui không?”
"Cũng tạm ổn, tạm thời cứ vậy thôi." Lâm Phi Vũ trả lời.
Hai người trò chuyện câu được câu không và trở về phòng vào khoảng chín giờ tối, Lâm Phi Vũ bắt đầu việc tu luyện.
Khoảng mười hai giờ tối, đột nhiên Lâm Phi Vũ mở mắt ra, anh cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đang dao
động ở trong công viên cách đó không xa.
Lâm Phi Vũ đi ra ngoài ban công phòng khách, anh trực tiếp nhảy xuống và biến mất trong màn đêm.
Công viên Liễu Hồ.
Đây là một công viên rộng lớn trong thành phố, ban đêm sẽ đóng cửa và hầu như không có ai đến đây vào ban đêm.
Lâm Phi Vũ bay thẳng lên đỉnh núi của công viên, anh đứng trên một cái cây và nhìn ông già phía bên dưới.
Anh biết ông già này, anh từng gặp ông ấy ở nước ngoài vài năm trước, ông ấy còn ầm ï muốn bái anh làm thầy nữa.
Phụt...
Đột nhiên, ông già phun ra một ngụm máu, hơi thở bắt đầu yếu dần.
Lâm Phi Vũ thấy vậy vội nhảy xuống, anh đặt lòng bàn tay lên lưng ông già và bắt đầu truyền chân khí.
Sau đó anh lấy ra một viên đan dược đưa cho ông già, ông già trực tiếp nuốt xuống.
Với sự giúp đỡ của Lâm Phi Vũ, ông già đã đột phá được mà không gặp trở ngại gì.
"Cảm tạ sư phụ đã cứu giúp." Việc đầu tiên ông già làm sau khi đột phá chính là quỳ xuống hướng về phía Lâm Phi Vũ.
"Tôi chưa nhận ông làm đồ đệ, ông đừng có gọi bừa." Lâm Phi Vũ trầm giọng nói.
"Ở trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn là thầy của tôi." Ông già vẫn nghiêm túc nói.
Ông già này tên là Lý Đạo Minh, là một người tu luyện võ cổ truyền, ông ấy vừa mới đột phá đến Hóa Kình, đã được coi là một sự tồn tại rất lợi hại.
"Bỏ đi, tranh luận với ông cũng vô dụng, sao ông lại ở đây?" Lâm Phi Vũ xua tay, anh lười so đo với Lý Đạo Minh về vấn đề xưng hô, muốn gọi như nào thì gọi như thế đi.
"Sư phụ, sơn môn của đệ tử ở Liễu Thành, tôi vẫn luôn du lịch ở bên ngoài, hai năm nay mới trở về Liễu Thành." Lý Đạo Minh giải thích, sau đó hỏi Lâm Phi Vũ:
"Sư phụ, cậu tới Liễu Thành làm gì? Cậu đi ngang qua đây sao?"
"Tôi làm việc ở Liễu Thành." Lâm Phi Vũ thản nhiên nói. "A, vậy thì quá tốt." Lý Đạo Minh vui mừng khôn xiết, Lâm
Phi Vũ ở lại Liễu Thành làm việc, đây không phải là cơ duyên trời ban sao?
Như thế này thì ông ấy có thể hiếu kính sư phụ thật tốt rồi.
"Hiện tại ông đã đột phá, cố gắng ổn định cảnh giới đi." Lâm Phi Vũ liếc nhìn Lý Đạo Minh và nói.
"Vâng, sư phụ." Lý Đạo Minh gật đầu.
Sau đó ông ấy do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Sư phụ, có thể cho tôi thông tin liên lạc được không? Hiện tại sư phụ đang ở Liễu Thành, để đệ tử có cơ hội thực hiện đạo hiếu đi."
Lâm Phi Vũ do dự một chút, anh đọc số mình rồi biến mất trong màn đêm.
Lý Đạo Minh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra ghi số của Lâm Phi Vũ, ông ấy nhìn về phương hướng Lâm Phi Vũ biến mất, trong mắt tràn đầy kính trọng.