Vũ gọi: “Anh yêu à, hôm nay chúng ta cùng về nhà nhé.”
Lâm Phi Vũ nhìn La Vĩnh Ba ở bên cạnh, rồi lại nhìn vẻ mặt của Đỗ Mỹ Thanh, đương nhiên là anh hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Lâm Phi Vũ nhìn La Vĩnh Ba ở bên cạnh, rồi lại nhìn vẻ mặt của Đỗ Mỹ Thanh, đương nhiên là anh hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
“Nhóc con, tôi cho một triệu để rời xa Mỹ Thanh. Nếu cậu biết điều, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu ngay, bằng không tự gánh lấy hậu quả.” La Vĩnh Ba lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ.
“Một triệu thì không được, cô ấy là người tôi thật lòng yêu thương, nên anh hãy tăng giá đi.” Lâm Phi Vũ lắc đầu tỏ vẻ không tán thành.
Đỗ Mỹ Thanh nghe vậy thì nhéo vào cánh tay Lâm Phi Vũ. Anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt cô hiểu mà.
La Vĩnh Ba nghe xong thì sững sờ, sau đó cười ha hả: “Quả thật ở chỗ tôi Mỹ Thanh là vô giá, còn ở chỗ cậu là có giá, hai triệu.”
Có thể bàn bạc là được, thêm một triệu hay bớt một triệu đều không thành vấn đề với La Vĩnh Ba.
Anh ta muốn dùng tiền để nói cho Đỗ Mỹ Thanh biết, ở thời đại này không có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng tiền. Để cho cô ấy biết, cô ấy cũng chỉ là một món hàng, mà đã là món hàng thì hà cớ gì lại không bán với mức giá cao?
“Được, anh chuyển khoản đi” Dứt lời, Lâm Phi Vũ lấy số tài khoản ra.
“Anh... Lâm Phi Vũ, tôi không ngờ anh lại là hạng người như vậy đấy?”
Đỗ Mỹ Thanh giả vờ giận dữ hất tay Lâm Phi Vũ ra, chỉ vào mặt anh hét lớn.
Diễn kịch thì phải diễn cho trót, Đỗ Mỹ Thanh biểu hiện y như thật, dáng vẻ xinh đẹp quát lớn khiến người khác rung động.
La Vĩnh Ba mỉm cười nhìn hai người, anh ta rất hài lòng với kết quả này, bản thân cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đợi Lâm Phi Vũ cút đi rồi, mình lại chăm sóc cho Đỗ Mỹ Thanh một phen, nói không chừng tối nay còn có thể lên giường với cô ấy.
Nghĩ đến đây, La Vĩnh Ba càng chuyển khoản nhanh hơn.
“Được rồi, cậu cút được rồi đó.” La Vĩnh Ba chuyển khoản xong thì rất tùy ý phất tay với Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nghe vậy thì rời đi, sau đó lại vòng về, nhìn Đỗ Mỹ Thanh nói: “Mỹ Thanh, anh sai rồi, anh vừa mới kiếm được một khoản tiền lớn, chúng ta làm hòa nhé.”
“Vâng.”
Đỗ Mỹ Thanh tươi cười ngay, chủ động bước tới.
La Vĩnh Ba thấy thế thì làm sao có thể không biết mình đã bị hai người này đùa bỡn như một tên ngốc. Ngôn Tình Hay
“Mụ nội nói”
La Vĩnh Ba giận dữ mắng nhiếc, rồi giơ chân đạp về phía Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nhàn nhã nhấc chân, đạp vào bụng La Vĩnh Ba, khiến anh ta lùi về sau hai bước ngồi bệch xuống đất, một tay ôm bụng của mình.
“Đây chỉ là một bài học nho nhỏ. Nếu anh còn tiếp tục bám lấy Mỹ Thanh nhà tôi thì tôi sẽ đánh gãy chân anh. Tôi nói được làm được.” Lâm Phi Vũ mặt không cảm xúc nhìn La Vĩnh Ba, rồi dẫn Đỗ Mỹ Thanh về nhà.
La Vĩnh Ba hung ác nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, nhất thời không thể bò dậy, nên trơ mắt nhìn anh dẫn cô ấy khuất khỏi tầm mắt.
La Vĩnh Ba ngồi dưới đất một lúc mới đứng dậy đi tìm Trác Chí Cương.
“Cậu chủ La.” La Vĩnh Ba mở cửa xe ra, Trác Chí Cương đã ngủ được một giấc.
Thấy La Vĩnh Ba quay lại, Trác Chí Cương hỏi: “Cậu chủ La, sao rồi?”
“Đừng nhắc nữa, bị bạn trai của ả đê tiện kia đạp một phát.” La Vĩnh Ba chỉ vào bụng mình.
“Mẹ kiếp... cậu ta chán sống rồi à? Cậu định giải quyết cậu †a thế nào?” Trác Chí Cương ngồi thẳng dậy hỏi.
“Cậu hãy giúp tôi tìm vài người đến đây. Tôi phải đánh trả lại, ông đây không đánh gãy hai chân của cậu ta thì tôi sẽ không mang họ La” La Vĩnh Ba mặt mày dữ tợn, thề rằng sẽ không chịu để yên.
Trác Chí Cương nghe xong thì lắc đầu nói: “Cậu chủ La, chuyện tìm người tôi không giúp gì được rồi.”
Lần trước gọi Vương Đại Đức đến giúp anh ta đánh Lâm Phi Vũ, ai dè bản thân lại bị đánh đến mức sợ mất mật, đâu dám ra tay lần nữa. Vì thế Trác Chí Cương sẽ không bao giờ tham gia vào chuyện này nữa.
“Cậu Trác, anh em bị đánh trên địa bàn của cậu, cậu làm vậy là không coi trọng nghĩa khí rồi đấy.” La Vĩnh Ba sững sờ, rõ ràng không ngờ Trác Chí Cương lại từ chối một cách dứt khoát như thế.
Mặc dù mọi người đều là bạn ăn chơi, nhưng ở bên ngoài vẫn gọi là nghĩa khí. Huống hồ ở Liễu Thành này, Trác Chí Cương cũng được xem là cậu ấm, nói ra những lời này cũng quá hèn nhát rồi đó.
“Cậu La, tôi thật sự không tìm được người. Cậu nhìn vết sẹo vẫn chưa lành trên mặt tôi đi. Tôi nói với người khác rằng là bị phụ nữ cào, nhưng thực chất là bị đánh. Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi lực bất tòng tâm”
Trác Chí Cương nói xong thì chỉ vào vết sẹo trên mặt mình giải thích một phen.
La Vĩnh Ba nhìn vết sẹo vẫn chưa lành trên mặt Trác Chí Cương, hơn nữa trên má và cổ đều có hết, trong lòng cũng tin tưởng hơn.
“Được, để tôi tự xử lý”
Dứt lời, La Vĩnh Ba đã móc điện thoại ra gọi cho người thân: “Chú ơi, cháu bị người ta đánh.”