“Tuyết Mai, bà bị sao vậy? Có sao không?”
Vương Gia Lạc đang đứng trên bờ, nhìn Tống Tuyết Mai đột nhiên kêu lên, lão ta tưởng rằng cô ta bị trẹo chân nên ngờ vực hỏi.
“Tôi không sao…”, Tống Tuyết Mai đỏ mặt ngượng ngùng, đôi chân nõn nà của cô ta không kìm được mà kẹp chặt, vừa lúc kẹp đầu của Lưu Nhị Hỉ lại trong tư thế vô cùng xấu hổ.
Ánh mắt Vương Gia Lạc nhìn Tống Tuyết Mai có chút chán ghét, tuy rằng lão ta không có nhiều tình cảm với đối phương, nhưng dù sao cô ta cũng là vợ của mình, để người ngoài nhìn thấy thì không tốt, họ sẽ bàn tán về thôn trưởng là lão ta.
“Đừng!”
Tống Tuyết Mai đỏ mặt, vội kêu lên ngăn Vương Gia Lạc lại gần.
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ đang ngồi xổm dưới váy của cô ta, nếu để Vương Gia Lạc nhìn thấy thì hỏng mất.
“Làm sao vậy? Tuyết Mai, tôi qua kéo bà lên, sao bà có vẻ như không muốn vậy?”, Vương Gia Lạc sững lại, vẻ mặt lão ta đột nhiên có chút nghi hoặc.
“Hả! À không, là do tôi vẫn chưa giặt xong quần áo thôi… ư…”
Tống Tuyết Mai ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, hơi thở nóng bức của Lưu Nhị Hỉ thở ra giữa hai chân trắng nõn của cô ta, cảm giác lâng lâng đến tê dại, khiến cả người cô ta gần như phát điên lên mất.
“Ồ, vậy thì bà mau giặt đi.
À đúng rồi, Tuyết Mai, hôm nay lúc tôi lên thị trấn họp, bà đoán xem tôi đã nhìn thấy ai ở đâu?”, Vương Gia Lạc cười nhếch mép, tỏ ra vô cùng bí hiểm.
“Là ai vậy?”, Tống Tuyết Mai vội hỏi với vẻ mặt sững sờ.
“Hề Hề…Tôi nhìn thấy anh cả của Lưu Nhị Hỉ, Lưu Đại Trụ!”
Lưu Nhị Hỉ đang trốn ở dưới váy của Tống Tuyết Mai, trong lòng hắn ta đột nhiên run lên.
Anh cả về từ bao giờ? Anh ấy không phải đang làm thuê ở bên ngoài sao? Lại chưa đến mùa thu hoạch, lúc này anh ấy trở về làm gì?
Lưu Nhị Hỉ khẽ lẩm bẩm, không khỏi lắc lắc đầu.
Tống Tuyết Mai cảm nhận được tóc của Lưu Nhị Hỉ đang cọ sát vào phần bên trong đùi của mình, vừa ngứa ngấy vừa tê dại, hơn nữa Vương Gia Lạc lại ở gần bên, cái cảm giác lén lút đầy kích thích này mang đến cho cô ta một khoái cảm chưa từng có…
“Chuyện đó có gì lạ đâu chứ, nói không chừng là người ta trở về thăm vợ đấy thôi”, Tống Tuyết Mai đỏ mặt ngượng ngùng, nói với giọng ẻo lả.
“Hehe…”
Vương Gia Lạc cười nhạt rồi nhìn Tống Tuyết Mai tiếp tục nói: “Nếu như gã thực sự trở về để thăm vợ gã thì không có gì để nói rồi.
Tôi tận mắt chứng kiến cái gã Lưu Đại Trụ này bước vào một tiệm cắt tóc trên thị trấn và tay trong tay, vai kề vai với cô chủ tiệm bên trong.
Vừa nhìn là biết có gian tình rồi!”
Lưu Nhị Hỉ đang ngồi xổm dưới váy của Tống Tuyết Mai, nghe thấy những lời này thì sửng sốt.
Hắn cũng biết tiệm tóc trên thị trấn, hầu hết các cô gái trong đó đều vô cùng quyến rũ.
Hắn cùng lắm cũng chỉ đứng ngoài cổng nhìn vào, nhưng không ngờ anh cả của mình lại không thua kém ai, đến một nơi như thế để ăn chơi.
“Thật sao? Chuyện này ông không được nói lung tung đâu đấy, nếu để em Ngọc Hương biết được, em ấy sẽ tức chết mất!”, Tống Tuyết Mai nói với vẻ mặt nghiêm túc, biểu hiện có chút không tin.
“Tôi nói thật đấy, chính tôi đã tận mắt chứng kiến.
Trước kia tôi cũng từng có qua lại với cô chủ tiệm cắt tóc đó…”
“Hứ! Ông vẫn còn mặt mũi nói sao, có phải ông với ả ta cũng qua lại không đàng hoàng không?”, Tống Tuyết Mai nũng nịu hứ lên một tiếng, cô ta cũng rất đau lòng về phong cách sống của Vương Gia Lạc.
Vương Gia Lạc cười nhếch mép, rồi mới định thần lại, vừa rồi lão ta có chút đắc ý quá mức, thậm chí còn nói ra chuyện bí mật của chính mình.
“Sao tôi có thể qua lại chỗ đó chứ? Dù gì tôi cũng là một cán bộ, bà nói xem đúng không? Nào, Tuyết Mai, tôi giúp bà giặt quần áo nha…”, Vương Gia Lạc liền cười to một tiếng, nhanh chóng bước đến bên bờ sông, nghĩ cách nói lảng sang chuyện khác.
Tống Tuyết Mai trừng lão ta một cái, cô ta nhìn về phía Vương Gia Lạc với vẻ mặt tức giận nói: “Như thế sao được chứ? Ông đường đường là một cán bộ lớn, tôi làm sao dám làm phiền đến ông! Ông mau về nhà đi…”
“Ừm…được rồi, vậy tôi đi đây, bà mau giặt quần áo cho xong đi, tôi còn chưa ăn cơm tối đấy”, Vương Gia Lạc cũng không nghĩ nhiều, xoay người bước nhanh trở về nhà.
“Vâng…”
Nhìn thấy Vương Gia Lạc đã đi xa, Tống Tuyết Mai cả người không khỏi xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ửng đỏ, nhanh chóng vén váy kéo Lưu Nhị Hỉ đang ngồi xổm ở dưới váy ra ngoài.
“Nhị Hỉ, mau đứng dậy, Vương Gia Lạc đã đi xa rồi…”
Lưu Nhị Hỉ nhanh chóng đứng dậy, hít một hơi thật sâu để bầu không khí trong lành vào đầy phổi, vừa rồi, lúc ở phía dưới của Tống Tuyết Mai hắn ngột ngạt đến không thở được.
Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng rực, hắn chợt nhận ra quần áo của Tống Tuyết Mai đã bị nước sông làm cho ướt hết, cơ thể có lồi có lõm và nõn nà của cô ta đều hiện rõ.
Nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ của Tống Tuyết Mai, Lưu Nhị Hỉ vốn đang ở tuổi dồi dào sức lực, nhất thời cảm thấy toàn thân nóng bừng, cái nóng trong cơ thể vẫn chưa nguôi ngoai, giờ lại từ từ bừng lên.
Tống Tuyết Mai sắc mặt ửng đỏ chợt nhận ra ẩn ý trong ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ, vừa rồi bị Vương Gia Lạc làm phiền, cô ta đã mất hứng thú từ lâu rồi.
Tống Tuyết Mai nhẹ nhàng chọc ngón tay của mình lên trán của Lưu Nhị Hỉ, ẻo lả nói: “Nhị Hỉ, hôm nay bỏ đi vậy.
Tối nay khi có thời gian chị đến tìm em nha…”
“Thật sao?”
Tống Tuyết Mai nở nụ cười ngượng ngùng, nhìn Lưu Nhị Hỉ rồi gật đầu.
Trong lòng thầm vui mừng, Lưu Nhị Hỉ vội vàng giúp Tống Tuyết Mai giặt quần áo, sợ người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm, Lưu Nhị Hỉ chỉ tiễn cô ta đến cổng làng, rồi hai người hẹn gặp lại nhau khi có thời gian, sau đó tách nhau ra tự đi về nhà.
…………
Trên đường trở về, Lưu Nhị Hỉ không ngừng nghĩ đến những lời nói của Vương Gia Lạc, hắn không biết mình có nên nói cho chị dâu biết chuyện anh cả đã về không?
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, Lưu Nhị Hỉ bước nhanh vào bên trong.
“Nhị Hỉ, em đi dạo về rồi à? Mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm rồi…”, Trương Ngọc Hương vừa nấu cơm xong, liền nhiệt tình thăm hỏi.
“Vâng ạ, em đến ngay, chị dâu…”, Lưu Nhị Hỉ nhanh chóng đáp lại.
Bỏ đi, khi nào có cơ hội thì hắn sẽ nói với chị dâu về chuyện này, đến ngày mai, nếu anh cả vẫn không về thăm nhà thì mình sẽ đến tiệm hớt tóc tìm anh ấy.
Sau khi rửa tay bằng nước sạch, Lưu Nhị Hỉ điều chỉnh lại biểu cảm rồi bước vào bếp.
“À đúng rồi, Nhị Hỉ, lát nữa ăn cơm xong, em chà lưng giúp chị nha.
Hôm nay chị đổ rất nhiều mồ hôi , toàn thân cứ nhơn nhớt”, Trương Ngọc Hương đột nhiên nói ra trong lúc ăn cơm.
“Hả?”
Trong lòng dao động, Lưu Nhị Hỉ không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Trương Ngọc Hương mặt hơi ửng đỏ lườm hắn một cái, khẽ mắng: “Thằng nhóc thối, đang nghĩ gì đó? Tại tay chị với không tới, nếu như em không đồng ý thì thôi, bỏ đi vậy!”
“Đồng ý, tất nhiên em đồng ý rồi, chị dâu!”, Lưu Nhị Hỉ trong lòng phơi phới, vội vàng đáp lại.
……..
Ăn cơm xong, Trương Ngọc Hương dọn dẹp lại nhà bếp một lát, sau đó cầm khăn đi về phía phòng tắm.
Ào…
Nước nóng phun ra từ vòi sen, chảy trên thân hình cân đối của Trương Ngọc Hương, làn da trắng nõn và mềm mại của cô ửng hồng lên đầy mê hoặc, mái tóc dài óng ả của cô phủ lên trên vai, tạo cho Trương Ngọc Hương tăng thêm vài nét đẹp mơ hồ…
“Nhị Hỉ, em còn không mau qua chà lưng cho chị…”