Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL


Cái đệt!
Lưu Nhị Hỉ thầm mắng, hắn nhìn thấy anh cả của mình nói cười cùng loại phụ nữ đó, trong lòng nổi lên lửa giận.

Chẳng trách hôm đó Vương Gia Lạc nói với Tống Tuyết Mai rằng lão ta ở tiệm cắt tóc trên thị trấn bắt gặp anh cả đang lôi kéo với người phụ nữ khác.

Vốn hôm nay lúc đến tiệm cắt tóc không thấy anh cả, hắn còn nghĩ là Vương Gia Lạc cố ý bịa chuyện, không ngờ, anh cả quả thực đã làm chuyện buồn nôn như vậy, anh cả thật sự có lỗi với chị dâu rồi!
Lưu Nhị Hỉ nghĩ một lúc, rút 10 tệ từ trong túi áo mình ra, nhét vào trong túi áo của Triệu Nhã Lệ.

“Bé à, thôi em đừng có buồn vội, cầm lấy tiền đi mua gì ngon mà ăn, anh có chút việc cần xử lý, em đứng đợi anh ở cổng thị trấn nhé, được không?”
“Vâng… anh cứ đi đi…”, tuy rằng Triệu Nhã Lệ không vui lắm, nhưng vẫn rất biết nghe lời.

Lưu Nhị Hỉ vỗ nhẹ vai Triệu Nhã Lệ, vội hướng về phía trong ngõ, chạy vào đó.


“Tiểu Lệ, hôm nay mình không đi khách sạn nữa, anh đưa em đến chỗ này kích thích cực”, tay Lưu Đại Trụ giở trò, sờ mó khắp người Tiểu Lệ, cười hề hề thì thầm nói.

“Ừ… nỡm ạ…”, tiểu Lệ dâm đãng rầm rì, mặt nghi ngờ nhìn Lưu Đại Trụ, khe khẽ hỏi: “Anh Lưu, chỗ kích thích gì thế!”
“Hề hề, em đi rồi sẽ biết…”, Lưu Đại Trụ cười hư hỏng, véo mạnh đôi bồng đào trắng nõn cao cao, đỉnh núi đôi đầy đặn tròn trịa kia đột nhiên lúc lắc.

“Đồ quỷ sứ…”

Lưu Nhị Hỉ len lén đi theo sau Lưu Đại Trụ, rón ra rón rén theo bọn họ đến trước một cái nhà vệ sinh công cộng.

Hắn thầm nghi ngờ, anh cả tự dưng đưa cô gái này đến đây làm gì, lẽ nào hai người còn định chiến đấu trong nhà vệ sinh hay sao!
Nhưng Lưu Nhị Hỉ không ngờ sự việc tiếp theo diễn ra y như hắn nói…
Ánh mắt Lưu Đại Trụ dâm dê nhìn tiểu Lệ bên cạnh, bàn tay to để nơi bờ mông vểnh lên, bóp mạnh một cái, nói khẽ: “Tiểu Lệ, mình vào chỗ này đi, hề hề…”
“Hả! Vào chỗ này làm gì, thối thum thủm ấy, còn lâu em mới vào”, tiểu Lệ chán ghét quạt quạt trước mũi, nói.

“Hề hề… thế thì em lại không hiểu rồi, làm ở đây mới kích thích!”
Lưu Đại Trụ cười dung tục, lấy một tờ giấy bạc màu đỏ tươi từ trong túi áo, nhét vào tay tiểu Lệ, nói: “Nè! Nếu hôm nay em nghe lời anh đây, làm một trận trong này, thì số tiền này sẽ là của em!”
Mắt tiểu Lệ bừng sáng, vội nhận lấy tờ giấy bạc từ tay Lưu Đại Trụ.

Tiểu Lệ một lần cũng chỉ kiếm được 100 tệ, hơn nữa còn phải chia cho chủ chứa, lần này được mấy trăm tệ, ả ta cũng có hơi lung lay, dù sao chơi ở đâu thì cũng là chơi, ả quả thật cũng chưa từng chơi ở nơi như thế này.

Tiểu Lệ vội nhét tiền vào áo ngực, kéo cánh tay của Lưu Đại Trụ, lả lơi nói: “Anh Lưu hư chết đi được, nể mặt tình cảm anh em mình bao lâu nay, hôm nay em mới đồng ý với anh đấy…”
Lưu Đại Trụ cười dâm dê, ôm tiểu Lệ bước vào nhà vệ sinh công cộng.

Lưu Nhị Hỉ nấp ở một bên nhìn thấy anh cả mình ra tay hào phóng như vậy, hận đến nỗi nghiến răng ken két.

Mình với chị dâu ở nhà nhịn ăn nhịn mặc, không ngờ anh cả ở ngoài lại vì làm chuyện này mà tiêu nhiều tiền như thế!
Lưu Nhị Hỉ thở dài một hơi bất lực, theo vào bên trong.

Để mà nói cái nhà vệ sinh công cộng này, có khi nó cũng được tính là nhà vệ sinh tốt nhất cái thị trấn này rồi.

Lúc đó có lãnh đạo xuống thị sát, vừa hay nhìn thấy có tên say rượu đứng bên đường lôi cái đó ra xả nỗi buồn.

Lúc đấy ông lãnh đạo điên tiết, mắng ông chủ tịch thị trấn như tát nước, sau đó mới xây cái nhà vệ sinh công cộng lên, hơn nữa còn là loại có bệ xí, chia từng gian riêng!
Lưu Nhị Hỉ rón ra rón rén đi vào nhà vệ sinh nam, bỗng nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ.

“A… Nhanh lên…Anh Lưu, anh tuyệt quá…”
Một âm thanh tiêu hồn động phách truyền đến, Lưu Nhị Hỉ vội dỏng tai nghe, bước đến trước cửa phòng vệ sinh.

“Đồ dâm đãng, rên to như thế không sợ bị người ta nghe thấy à!”
“Hơ hơ… Còn lâu mới sợ nhé, có người nhìn càng hứng…”
Tiểu Lệ cơ thể lõa lồ, ngồi trên đùi Lưu Đại Trụ, thứ trước ngực nảy lên nảy xuống như hai quả bóng nước, trông khêu gợi vô cùng.

“Hôm nay cho em ăn no luôn, đồ dâm đãng”, Lưu Đại Trụ bóp mạnh ngực tiểu Lệ, gã ta ngồi trên bệ xí, dùng sức nhún eo.

“A! Anh Lưu… anh tuyệt quá…”
Lúc này Lưu Nhị Hỉ đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, tuy rằng trong lòng có giận anh cả mình, nhưng cơ thể không kìm chế được phản ứng tự nhiên của đàn ông.

Mợ nó, ả ta kêu thật là dâm, chẳng biết rèn luyện kiểu gì, chẳng trách anh cả mình lại thích chơi loại phụ nữ này, hóa ra là vậy.

“A”, Lưu Đại Trụ thấp giọng rên một tiếng, dựa vào đỉnh núi phiếm hồng trước mặt của tiểu Lệ, thở dốc nói: “Đồ dâm đãng, có sướng không!”
Tiểu Lệ đỏ mặt, có hơi không thỏa mãn nhìn Lưu Đại Trụ.

Ban nãy ả ta khó khăn lắm mới có chút cảm giác, thế mà tên Lưu Đại Trụ này chưa gì đã nộp vũ khí đầu hàng rồi, làm ả ở giữa chừng khó chịu chết đi được.

Nhưng mà Lưu Đại Trụ bỏ tiền rồi, ả cũng không nói được gì, bèn ra vẻ vô cùng thỏa mãn nói: “Sướng chết mất, anh Lưu, anh mạnh mẽ quá đi!”
“Hề hề… Thế thì lần sau chúng ta tiếp tục nhé, mau mặc đồ vào đi, đừng để tý nữa người ta nhìn thấy…”
Lưu Đại Trụ cười đắc ý, nghĩ tới đây dù gì cũng là nhà vệ sinh công cộng, hai người vội vàng mặc quần áo, chuẩn bị rời đi.

Lưu Nhị Hỉ đứng trước cửa phòng vệ sinh, sắc mặt căng thẳng, nghĩ hôm nay dù thế nào mình cũng phải nói rõ với anh cả về chuyện của chị dâu!
Cửa mở kêu kẽo kẹt, Lưu Đại Trụ mặt đầy sắc xuân bước ra khỏi phòng vệ sinh.

“Nhị Hỉ! Em, sao em lại ở đây”, Lưu Đại Trụ kinh ngạc, nhìn em trai của mình, bất giác hỏi.

Lưu Nhị Hỉ cười lạnh, nhìn dáng vẻ hoang mang sợ hãi của gã, tức giận nói: “Anh cả, anh hỏi em ở đây làm gì à, em còn muốn hỏi anh đấy, anh đi kiếm tiền cơ mà, anh với người phụ nữ này ở đây làm cái gì!”
Lưu Đại Trụ nhìn vẻ không nén được cơn giận của Lưu Nhị Hỉ, trong lòng có hơi chột dạ, vội ôm lấy bả vai hắn, nói: “À, chả là được nghỉ phép mấy ngày, anh mới về mà, đi, có chuyện gì anh em mình ra ngoài nói, đây không phải chỗ nói chuyện!”
Lưu Đại Trụ lén đánh mắt ra hiệu cho tiểu Lệ, vội vàng nhiệt tình ôm chặt Lưu Nhị Hỉ, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Tiểu Lệ ở bên cạnh thấy vậy vội ôm mặt, lén từ một góc bên cạnh lủi đi.


“Anh cả, anh ly hôn với chị dâu đi”, Lưu Nhị Hỉ vẻ mặt nghiêm túc nói với Lưu Đại Trụ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui