Trong lòng Lưu Nhị Hỉ rung động, hắn nhìn dáng vẻ xinh đẹp thẹn thùng của Ngô Xuân Hoa cùng với cặp vú nhô lên vô cùng mềm mại quyến rũ, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Vâng, thím…”
Ngô Xuân Hoa quyến rũ liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ một cái, uốn éo cơ thể đầy đặn rồi đi về phía căn phòng của mình.
“Đi thôi, anh Nhị Hỉ, tới nhà em uống ngụm nước nhé, đi cả quãng đường cũng khát khô cả họng rồi”.
Triệu Nhã Lệ không nói lời nào liền kéo cánh tay của Lưu Nhị Hỉ về phía phòng khách, da thịt mềm mại trước ngực cô bé vô ý cọ sát lên cánh tay hắn.
“Anh Nhị Hỉ, anh ngồi đây nghỉ ngơi một lát, em đi đun cho anh một ít nước uống…”
Triệu Nhã Lệ nhìn Lưu Nhị Hỉ đang ngồi trong phòng khách, ngọt ngào cười một tiếng, cô bé vội vàng chạy đến phòng bếp đun nước.
“Nhị Hỉ, đang nghỉ ngơi à, sao không thấy Nhã Lệ đâu…”, lúc này Ngô Xuân Hoa vẻ mặt thẹn thùng đỏ ửng, chậm rãi từ trong phòng đi ra.
“Vâng, cháu ngồi nghỉ chút, Nhã Lệ đi đun nước uống cho cháu…”
Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng rực, hắn phát hiện, Ngô Xuân Hoa đã thay một bộ đồ ngủ không có tay, mảng da thịt trắng nõn nà lộ ra bên ngoài, nhất là bộ ngực cao vút như ngọn núi kia, nếu để ý kĩ một chút có thể dễ dàng nhìn thấy hai đầu núm vú.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Xuân Hoa đỏ ửng, nhìn ánh mắt chứa đầy ham muốn của Lưu Nhị Hỉ, trong lòng không nhịn được mà rung động, thẹn thùng quở mắng: “Nhị Hỉ, nếu cháu rảnh, thì cứ tới giúp thím thoa kem dưỡng nhé”.
“Thím, cháu rảnh mà, bây giờ cháu giúp thím thoa kem dưỡng luôn!”, Lưu Nhị Hỉ nuốt nước bọt ừng ực, vội vàng đứng bật dậy, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn.
“Đừng, đừng làm ở đây, Nhã Lệ nhìn thấy đó, con bé sẽ hiểu lầm, chúng ta vào trong phòng đi…”, Ngô Xuân Hoa thẹn thùng liếc Lưu Nhị Hỉ một cái, sâu trong tâm hồn bỗng nhiên cảm thấy lâng lâng giống như lúc trẻ.
Ngô Xuân Hoa bước nhanh vào trong phòng, vội vàng khóa cửa lại, hơn nữa còn kéo cả chiếc rèm cửa xuống, ngay lập tức trong căn phòng trở nên tối um.
“Thím Xuân Hoa, thím làm gì vậy…”, Lưu Nhị Hỉ trong lòng rung động, không nhịn được hỏi.
“Không sao, thím sợ người khác nhìn thấy, sẽ hiểu lầm…”, Ngô Xuân Hoa ngượng ngùng giải thích.
“Ô, sao có chuyện đó”, Lưu Nhị Hỉ cũng không nghĩ nhiều, nhìn Ngô Xuân Hoa nói: “Ô, thím à, vậy chúng ta mau chóng bắt đầu thôi…”
“Ưm…”, Ngô Xuân Hoa mặt ửng hồng, quyến rũ nhìn Lưu Nhị Hỉ, nhanh chóng cởi đồ ngủ trên người xuống, ngay lập tức thân thể trắng nõn hiện ra trước mắt hắn.
Mặc dù, Lưu Nhị Hỉ cũng từng thấy thân thể lõa lồ của Ngô Xuân Hoa, nhưng bắt gặp cơ thể đầy đặn hấp dẫn ấy, hắn vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
Bởi vì tuổi tác nên cặp vú tròn trịa trắng ngần ấy hơi chảy xuống một chút, thế nhưng lại đầy ắp hương vị của một người phụ nữ trưởng thành, khiến cho Lưu Nhị Hỉ rung động không thôi.
“Thím, thím, thím làm cái gì thế…”, ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng rực, ấp úng nói.
Nét mặt của Ngô Xuân Hoa e thẹn đỏ bừng, chậm rãi bước đến trước giường, da thịt mềm mại trắng ngần rung nhẹ theo từng chuyển động, bà ta đặt mông lên chiếc giường nhỏ, chỉ ngón tay vào bên trong cặp đùi thon dài trắng nõn của mình, thẹn thùng nói: “Nhị Hỉ, hôm qua thím không cẩn thận đổ nước vào chỗ này, nổi lên một vết đỏ, cháu đem kem dưỡng đến thoa vào chỗ này đi…”
Lưu Nhị Hỉ sửng sốt, thuận theo bàn tay nhỏ nhắn của Ngô Xuân Hoa nhìn sang, chỉ thấy bên trong bắp đùi có một mảng ửng đỏ lớn, nhưng vị trí của nó có chút bất tiện, hắn nhìn chằm chằm vào khu vựa màu đen bí ẩn ấy của Ngô Xuân Hoa.
“Thím Xuân Hoa… sao lại ở đây thế…”, ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ nóng rực, hắn không nhịn được nói một câu.
Khuôn mặt của Ngô Xuân Hoa hây hây đỏ, bà ta nhìn Lưu Nhị Hỉ bằng ánh mắt động tình, thẹn thùng nói: “Chính là chỗ này, Nhị Hỉ ngoan, thoa thuốc cho thím đi…”
Từ sau khi Ngô Xuân Hoa nhìn thấy cậu bé của Lưu Nhị Hỉ khỏi bệnh thì ngon lửa ham muốn đang kìm nén trong lòng cũng bùng lên mãnh liệt, bản thân bà ta cũng là một người phụ nữ bình thường nên cũng thèm khát được giải quyết nhu cầu sinh lí.
Trong dân gian có câu: “Đàn bà ba mươi như sói, bốn mươi như hổ”.
Ngô Xuân Hoa vừa hay đang trong độ bốn mươi mãnh liệt như hổ.
Trước kia, cái đó của Lưu Nhị Hỉ không lên được, nhưng bây giờ tận mắt trông thấy cậu nhỏ khỏe mạnh cường tráng của Lưu Nhị Hỉ, bản thân bà ta đã sớm không thể chịu đựng nổi.
“Nhị Hỉ ngoan, cháu mau giúp thím thoa thuốc đi, thím van xin cháu đấy…”
“Được thôi, nhưng chuyện này thím nhất định không được ra ngoài nói linh tinh, nếu để người khác biết được, cháu có trăm cái miệng cũng chẳng tài nào giải thích nổi…”, Lưu Nhị Hỉ liếm đôi môi khô của mình rồi nhẹ nhàng nói.
Thật ra, hắn vô cùng vui sướng khi giúp Ngô Xuân Hoa làm chuyện này, nhưng lại sợ bị người khác hiểu lầm nên hắn vờ như đang lo lắng.
“Ừm, cháu mau làm đi, thím có ngu đâu, làm sao mà nói cho mọi người biết được”.
Dễ dàng nhận thấy Ngô Xuân Hoa lúc này có chút “vã”, bà ta từ từ nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, đôi chân thon dài vô cùng khỏe khoắn chậm rãi dạng rộng ra giống như chữ M.
Trong lòng Lưu Nhị Hỉ rạo rực không thôi, hắn chậm rãi mở lọ kem dưỡng đang đặt ở bàn bên, lấy ngon tay quệt mội ít rồi từ từ thăm dò vào phía trong nơi bí ẩn giữa hai chân của Ngô Xuân Hoa.
Ngô Xuân Hoa quanh năm làm việc đồng áng nên cặp đùi trắng nõn vô cùng săn chắc, bàn tay Lưu Nhị Hỉ vừa mới chạm tới liền cảm thấy nơi đó thật mềm mại và ấm áp, hắn không tự chủ được mà dùng ngón tay chọc thẳng vào trong.
“Ư… A…”
Cơ thể Ngô Xuân Hoa giống như là bị điện giật, run lên bần bật rồi phát ra một âm thanh rên rỉ dâm đãng vô cùng kích thích.
“Thím, thím, thím thế nào, không sao chứ?”, Lưu Nhị Hỉ hơi sửng sốt, hắn vội vàng rút ngon tay từ bên trong ra, hỏi nhỏ.
Vẻ mặt Ngô Xuân Hoa xấu hổ đỏ bừng, cố nén cơn nóng như lửa đốt ở phần bụng dưới, ấp úng nói: “Không sao, Nhị Hỉ… cháu, cháu tiếp tục đi…”
“Ừm, cháu biết rồi…”
Lưu Nhị Hỉ trông thấy dáng vẻ động tình của Ngô Xuân Hoa, không hiểu tại sao trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy râm ran khó chịu, đầu ngón tay như có như không, cố ý đâm sâu vào nơi thần bí, ướt át giống con suối của Ngô Xuân Hoa.
“Ứ… Á…”
Cơ thể Ngô Xuân Hoa chợt căng thẳng, giống như sắp lên đỉnh, đôi chân thon dài hung hăng kẹp chặt ngón tay của Lưu Nhị Hỉ.
Ngón tay của Lưu Nhị Hỉ liên tục ra vào không ngớt, nơi đó của Ngô Xuân Hoa nhanh chóng chảy ra dâm thủy vô cùng ướt át.
“Á!”
Ngô Xuân Hoa vô cùng thỏa mãn, rên lên một tiếng, gương mặt xinh đẹp đỏ hây hây tràn đầy sự e thẹn.
“Thím, cháu xin lỗi, cháu không cố ý đâu…”, vẻ mặt Lưu Nhị Hỉ có chút sửng sốt, vội vã rút ngón tay ra rồi nhìn Ngô Xuân Hoa nói.
Thân thể Ngô Xuân Hoa chợt buông lỏng, trong lòng đột nhiên thấy trống rỗng, cảm giác kích thích vô cùng sung sướng ấy thực sự làm cho bà ta khó mà quên được.
Từ sau khi chồng bà ta bị liệt, đây chính là lần đầu tiên bà ta được sung sướng như thế, tuy nhiên cảm giác này tới quá nhanh, bản thân chưa kịp sướng thì Lưu Nhị Hỉ đã rút ngón tay ra.
“Nhị Hỉ, cháu có thể dùng ngón tay giúp thím sướng một chút được không…”, Ngô Xuân Hoa khó xử, ngượng ngùng nhìn Lưu Nhị Hỉ nói.