Tên vương bát đản này thật sự không có chút lương tâm.
Mở mắt, nhìn một đạo cường quang tuôn ra rồi biến mất, Giang Nguyên không nhịn được lắc đầu cười khổ, sau đó kịch liệt ho khan.
Mặc dù Dư Ảnh chạy trốn rất nhanh, nhưng quả đạn sương mù vẫn phát huy được chút tác dụng. Ít nhất nó khiến cho Bá tước Phoenix trong nháy mắt phải lùi xa mấy thước.
- Mau đuổi theo cho tôi.
Sắc mặt Bá tước Phoenix vô cùng khó coi, phất tay với đám thuộc hạ. Nhìn mọi người đuổi theo ra ngoài, lúc này mới đem lực chú ý lên người Giang Nguyên. Nhìn bộ dạng thê thám của hắn, vẻ mặt của ông ta hiện lên sự tàn nhẫn lẫn đắc ý. Tiểu tử này cản trở đã lâu, chẳng những làm cho ông ta bị thương mà còn khiến cho ông ta phải xuất ra Nhiên huyết. Thật sự là ghê tởm mà. Lúc này phải bắt hẳn mới được.
Nằm sấp trên đại đỉnh, vết thương từ ngực Giang Nguyên chảy xuống. Nhìn gương mặt trắng bệch nhưng đáng sợ đang chậm rãi bước đến gần, Giang Nguyên thở dài, tay sờ đại đỉnh dưới thân, không nhịn được phải cười khổ,
- Thần khí khác chỉ căn một hai giọt máu đã nhận chủ, còn ngươi thoạt nhìn cũng không phải thứ đơn giản, ít nhất còn đáng tin hơn Thanh Tâm trà ở nội viện chúng ta, nhưng tại sao một chút phản ứng cũng không có?
- Nể mặt của ngươi, ta cũng đã ói ra rất nhiều máu. Ngươi xem, bấy nhiêu máu trên người ta cũng đủ cho ngươi tắm rồi, ít nhiều cũng cho chút phản ứng đi chứ?
La hét hai câu, nhìn đại đỉnh dính đầy máu của hắn, nhưng một chút phản ứng cũng không có, Giang Nguyên tuyệt vọng thở dài. Muốn nói hắn không tin trên đời này không có thần khí tuyệt không có khả năng. Ít nhất hình xăm trên cánh tay trái của hẳn chính là một thứ như vậy.
Một thứ có thể giúp cho hẳn bị nổ tung cũng không tổn hao long tóc, xuyên qua thời không ngàn dặm, xuất hiện trong căn nhà đã lâu chưa về. Nếu anh nói nó không phải là thần khí, không phải là bảo vật, đánh chết Giang Nguyên cũng không tin.
Đại đỉnh trước mặt toát ra khí tức khiến cho hình xăm phản ứng, tuyệt không phải là đồ vật bình thường
Nhưng tại sao một chút phản ứng cũng không có? Ban đầu, trước khi con hồ ly ngủ say hóa thành hình xăm trên cánh tay của hắn, ngay cả máu cũng không cho nó một giọt, còn cái thứ đồ chơi này, đổ cả thân máu mà chút mặt mũi cũng không cấp.
- Ngươi không cần mang ta xuyên qua thời không, ngươi cho ta lại ít máu cũng được.
Giang Nguyên chỉ cảm thấy trước mắt mình biến thành màu đen, tăm mắt đần dân trở nên mơ hồ. Đây là ảnh hưởng của việc bị thương và mất máu quá nhiều. Căn cứ theo tình huống trước mắt, rất nhanh cơ thể sẽ tiến vào trạng thái hôn mê. Đến lúc đó không cần Bá tước Phoenix đang nhe răng ra tay, tùy tiện một công nhân cũng có thể giết chết hắn. Nghĩ như vậy, Giang Nguyên không khỏi có chút tuyệt vọng
Mặc dù tận lực thả chậm cước bộ, nhưng Bá tước Phoenix chỉ mất mấy giây ngắn ngủi đã đến trước đại đỉnh. Nhìn Giang Nguyên hữu khí vô lực năm trên đại đỉnh, Bá tước Phoenix lại nhe răng cười, vươn móng tay dài nửa tấc lóng lánh hàn quang định xuyên qua cổ của đối phương.
Dị biến đột nhiên xuất hiện.
Giang Nguyên cũng mở mắt ra, vừa vui mừng lẫn sợ hãi. Bởi vì hắn cảm nhận được hình xăm trên cánh tay trái đang nóng lên, bộc phát một cổ nhiệt lượng cường đại. Mặc dù chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng hắn vẫn cảm giác được sự biến hóa kỳ diệu đang phát sinh.
Máu đúng là không còn chảy nữa
Bá tước Phoenix cảnh giác lui về phía sau, nhìn hoa văn quanh đỉnh sáng lên, gương mặt liền lộ vẻ sợ hãi.
Hoa văn quanh thân tỏa sáng, máu vẫn đang chậm rãi chảy xuống từ trên đỉnh của đại đỉnh đã bắt đầu xuất hiện biến hóa quỷ dị.
Chí trong hai giây ngắn ngủi, máu đã tràn ngập hoa văn, sau đó tuôn ra một lưỡng cường quang,
Bá tước Phoenix hừ một tiếng, hai mắt nheo lại. Lúc này, Giang Nguyên cảm thấy thân đính đột nhiên lung lay. Một lưỡng khí tức thơm mát từ trong đại đỉnh bay ra ngoài.
Dường như cảm nhận được cổ khí tức này, hình xăm vốn đã an tĩnh bắt đầu nóng lên. Giang Nguyên có chút sửng sốt, sau đó phục hồi tỉnh thần, cố sức mà đẩy nắp đỉnh.
Khi nắp đỉnh được đẩy ra, một luồng hương thơm quái dị lao thẳng đến, làm cho suy nghĩ của Giang Nguyên cứng đờ, chỉ cảm thấy cả người giống như bị cái gì đó chặn lại. Mắt mũi miệng đều là hương thơm trần ngập.
Nhưng cảm giác này chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi. Hình xăm một lần nữa lóe lên, Giang Nguyên không nhịn được ngửa đầu hít sâu một cái, muốn tiêu trừ cảm giác hít thở không thông.
Sau khi hít sâu một hơi, luồng hương thơm cổ, quái đó giống như bị hít vào phổ của hắn, trong nháy mất biến mất vô tung, giống như chưa từng xuất hiện.
Hồ hấp trong nháy mắt liền được đả thông.
- Năng lượng Cửu Vĩ tăng sáu bởi vì chủ thế bị hao tổn nghiêm trọng, năng lượng dị chủng tràn ngập, tạm dừng Cửu Vĩ hồi phục.
Tuy nói vết thương không còn đau nhức, hơn nữa cũng không còn cảm giác sốc khi bị mất máu như ban đầu, toàn thân tràn ngập khí lực, giống như được máu bổ sung vào, nhưng chỉ có một vấn đề duy nhất, chính là cử động toàn thân không được linh hoạt.
- Mẹ nó, không phải chỉ cấp cho mình chút máu thôi chứ?
Mặc dù cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết hết sức tốt, nhưng nhìn đại đỉnh trống rỗng, dường như ngoài hương thơm ra thì không còn thứ gì khác, ngay cả đại đỉnh lúc này cũng khôi phục lại cảm giác tang thương, không khỏi làm cho Giang Nguyên thất vọng vô cùng. Hắn liều chết liều sống, chẳng lẽ không kiếm được chỗ tốt nào?
Mặc dù không cam lòng, nhưng ở sâu trong nội tâm, Giang Nguyên cảm thấy không đơn giản như vậy. Nếu không, tại sao hình xăm của hẳn lại phản ứng lớn như thế?
Chỉ là lúc này không kịp suy nghĩ nhiều, Bá tước Phoenix đã khôi phục lại tỉnh thần. Sau khi thấy đại đỉnh mở ra, huyết quang trong mắt liền bốc lên, kêu to xông đến.
Giang Nguyên miễn cưỡng dùng đao ngăn cản, sau đó liền bị đánh bay ra ngoài.
Nhìn Giang Nguyên bị mình đánh bay hơn mười thước, Bá tước Phoenix liền vọt mạnh lên đại đỉnh. Khi nhìn xuống bên dưới, phản ứng giống như Giang Nguyên, trong nháy mắt liền cứng lại
Đại đỉnh xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, người nào cũng tưởng rằng bên trong có thứ gì đó, nhưng cảnh tượng trống rồng thật sự khiến người ta khó lòng tiếp nhận.
Bá tước Phoenix mất một hồi lâu mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên đang cố sức đứng đậy, rồi lại nhìn cái đỉnh trống rồng, rốt cuộc tin tưởng cái đỉnh vốn dĩ là trống không. Dù sao mới nãy ông ta cũng nhìn thấy khi Giang Nguyên mở nắp đỉnh, rõ ràng không có thứ gì từ bên trong bay ra.
Mặc dù có chút thất vọng lẫn tức giận, Bá tước Phoenix nhìn sang Trương Nguyên sắc mặt đã biến thành màu đen, rồi lại nhìn Giang Nguyên một thân cứng ngắc cố gắng đứng dậy, cố nén giận, dùng tay. nhặt nắp đỉnh, rồi ôm đại đỉnh lên, nói:
- Đi.
Thấy Bá tước Phoenix đã ôm lấy đại đỉnh, Trương Nguyên không cam lòng nhìn Giang Nguyên cách đó không xa, sau đó nhanh chân theo Bá tước Phoenix bỏ chạy. Thiên Y Viện rất nhanh sẽ chạy đến. Nếu bây giờ không đi, chỉ sợ sẽ không còn kịp.
Thấy Bá tước Phoenix ôm đại đỉnh nặng hai trăm ký chạy đi, Giang Nguyên hé miệng cười, vặn cổ, bẻ tay, lớn tiếng quát:
- Mẹ kiếp, đánh lão tử rồi mà còn muốn thoát? Không có cửa đâu.