- Làm càn, quả thật làm càn. Trương Nguyệt Chánh dạy đồ đệ như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ hai mắt bị mù không thấy lão Hồ ký tên lên sao? Ngay cả đơn thuốc của trưởng bối cũng có thể tùy ý đánh giá? Muốn đánh giá cũng không đến phiêu một hậu sinh như cậu ta đánh giá?
Ngô lão và Vương lão liếc mắt nhìn nhau, sau đó lạnh lùng nhìn Trương Nguyệt Chánh đang có chút ngạc nhiên ở bên cạnh.
Chỉ có Giang Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt hiện lên ý cười.
- Câm miệng.
Sắc mặt Trương Nguyệt Chánh đã thay đổi, không biết đồ đệ của mình bình thường đầu óc rất linh hoạt, tại sao hôm nay lại giống như bị mỡ che lấp não, lại ăn nói lung tung như vậy? Có muốn nói cũng phải nói theo ông chứ?
'Trong mắt các lão đồng chí giới Trung y truyền thống, quan trọng nhất chính là bối phận truyền thừa, †ôn sư trọng đạo. Đơn thuốc đã có chữ ký của lão tiền bối, cho dù nó có mở không hợp thói thường, cũng không đến phiên một hậu sinh vấn bối châm chọc, đánh giá.
Lời nói lọt vào tai người khác, đó chính là không có giáo dục, không biết tôn sư trọng đạo. Hơn nữa còn làm cho sư phụ của mình mất hết mặt mũi.
Lập tức, cho dù Trương Nguyệt Chánh có bao che khuyết điểm đến cỡ nào cũng chỉ có thể xanh mặt lên tiếng ngắt lời. đam mỹ hài
Đang đắc ý phê bình Giang Nguyên, Bạch Kỳ Bân nghe được tiếng trách mắng quen thuộc, không khỏi sửng sốt, quay sang ngạc nhiên nhìn sư phụ, thấy vẻ mặt của sư phụ tức đến tái xanh, hận không thể cho y một bạt tai.
Bạch Kỳ Bân ngẩn cả người. Sư phụ biết mình đang đả kích Tiểu Giang sư đệ, cũng không phải đang ăn nói ba hoa, tại sao sư phụ lại tức đến như vậy?
- Chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?
Bạch Kỳ Bân ngạc nhiên nhìn đơn thuốc trong tay, đột nhiên nhìn thấy chỗ ký tên dường như đã bị ngón tay của y trong lúc cầm không cẩn thận mà che mất, không chú ý đến chữ ký của Hồ lão tiền bối.
Nghĩ đến đây, Bạch Kỳ Bân thoáng giật mình, thầm nghĩ không ổn. Chẳng lẽ...
- Nguyệt Chánh huynh, đồ đệ của anh thật không tệ. Tuổi còn trẻ mà còn mạnh hơn so với lão già chúng tôi đến mấy phần.
Sắc mặt của Hồ lão lại rất bình tĩnh, lời nói thì giống như thuận miệng tán dương, nhưng bên trong lại như đánh vào mặt người nào đó.
Nghe xong, Trương Nguyệt Chánh cực kỳ hổ thẹn,
vội vàng ôm quyền, giải thích cho đệ tử:
- Khánh Nguyên huynh, xin lỗi, xin lỗi. Kỳ Bân có thể là do không thấy được chữ ký của anh, nên mới ăn nói lung tung. Xin Khánh Nguyên huynh thứ lỗi.
Dứt lời, lại hung hăng trừng mắt với Bạch Kỳ Bân đang tái mặt bên cạnh:
- Kỳ Bân, còn không mau xin lỗi Hồ lão?
- Vâng, Hồ lão sư, cháu xin lỗi. Vừa rồi cháu thật sự không nhìn thấy, xin người thứ lỗi cho cháu.
Hiển nhiên Bạch Kỳ Bân biết được lời nói của mình vừa rồi mang đến bao nhiêu nghiêm trọng trong mắt các. lão đồng chí, vội vàng đoan chính, cúi đầu nhận lỗi thật sâu trước mặt Hồ lão.
Hồ lão tất nhiên hiểu được lần hãm hại này là do tiểu đồ đệ của mình mang đến. Nếu không, đối phương nào có chuyện tự nhận sai lâm chứ. Thậm chí ngay cả Trương Nguyệt Chánh lỗ mũi lúc nào cũng hếch lên trời cũng phải hạ mình xin lỗi. Thành công đả kích sự kiêu ngạo của Trương Nguyệt Chánh xem như đủ rồi, ông cũng nên khoan dung độ lượng mà tha thứ cho Bạch Kỳ Bân.
Phong ba qua đi, nhưng sắc mặt của Trương Nguyệt Chánh lại vô cùng khó coi. Bị ép làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại còn phải xin lỗi Hồ lão. Điều này khiến cho ông có cảm giác ăn không tiêu.
Ông hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Bạch Kỳ Bân. Hai thầy trò ông đã sớm biết được triệu chứng bệnh tình của Triệu sư phụ rõ hơn. Đồ đệ của ông cho rằng đơn thuốc của đối phương bất hợp lý, tất có chỗ để dựa vào, tuyệt không ăn nói lung tung.