Giang Nguyên nhìn thấy đối phương móc súng ra, sắc mặt trầm xuống. Không phải hắn căng thẳng hay sợ hãi, mà hắn không ngờ đối phương lại có súng.
Dĩ nhiên Giang Nguyên liếc mắt cũng nhận ra thứ đồ chơi trong tay đối phương. Tên này chắc chắn không dọa người, từ độ bóng cộng thêm cảm giác cầm súng của đối phương, Giang Nguyên biết đây là súng QSZ 92 thật.
QSZ 92 đa dụng trang bị cho bộ đội, nhưng giờ có rất nhiều đội cảnh sát cũng được trang bị súng QSZ 92 uy lực lớn này. Giang Nguyên nhìn thấy súng thì hơi nhíu mày, đầu óc nhanh chóng phán đoán tình huống trước mặt.
Người thanh niên trước mặt theo lý có lẽ là sinh viên, nhưng vì sao trên người gã lại có súng. Hơn nữa còn là loại súng ngoài cảnh sát và bộ đội ra cực kỳ hiếm thấy
Giang Nguyên cau mày suy nghĩ về thân phận đối phương. Những người vây xem bên cạnh thấy có người rút súng ra, đều là sợ hãi kêu lên rồi lần lượt lui về phía sau vài bước, không dám đến gần nữa.
- Thằng khốn... Quỳ xuống, khụ khu... Có nghe không... Lý thiếu bảo mày quỳ xuống...
Lúc này tên thanh niên cầm dao kia vừa mới bò dậy khỏi mặt đất, vừa vuốt ngực ho khan vừa chỉ dao về phía
Giang Nguyên hét to tức giận.
- Lý thiếu?
Giang Nguyên hơi nhíu mày, nhìn người thanh niên đang cầm súng đột nhiên cảm thấy người thanh niên này giống một người.
Sau khi trước mắt hẳn hiện lên hình ảnh người nọ, Giang Nguyên âm thầm nở nụ cười khổ. Giờ hắn đã có thể khẳng định người trước mắt e là con trai của vị kia. Ngày đó thấy anh ta làm việc cũng rất đáng tin cậy, sao con trai lại dạy ra thế này? Lần này anh ta phiền phức to rồi.
Giang Nguyên nhìn đám đông đang vây xem, lại nhớ ra mình vẫn nợ người kia một nhân tình. Giang Nguyên khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một ý định. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, đột nhiên xoay người lao về phía tên thanh niên cầm dao kia.
'Tên thanh niên cầm dao đang tức giận la hét Giang Nguyên, thấy dưới nòng súng của Lý thiếu mà Giang Nguyên vẫn dám động thủ, đầu lưỡi y lập tức cứng đờ, đứng sửng ra.
Trong lúc y còn sửng sốt, con dao trong tay y đã bị Giang Nguyên cướp đi, sau đó đưa tay cầm cổ tay đối phương quẳng qua vai.
“Thịch” một tiếng, tên thanh niên cầm dao bị Giang Nguyên quảng ngã trên mặt đất rên hừ hừ một lúc lâu sau vẫn chưa thể bò dậy.
Lúc này Giang Nguyên không hề chần chừ. Hắn lại xoay người lao về phía một người khác, đây là người đang cầm chai bia bị Giang Nguyên làm bị thương cổ tay. Đôi mắt gã vừa lóe lên hung quang nhìn Giang Nguyên, vốn gã nghĩ rằng Lý thiếu đã rút súng ra, người nọ chắc chắn không dám động thủ nữa. Gã đang chờ để lấy lại những gì mình đã chịu.
Ai ngờ tên này bất chấp tất cả quật ngã huynh đệ của mình, sau đó còn xông về phía mình.
Tên thanh niên cầm chai bia há to miệng, vất vả lắm mới phản ứng lại. Gã rống lớn một tiếng, quơ nắm tay, đang định liều mạng với Giang Nguyên. Ai ngờ nắm đấm của gã còn chưa đánh qua đã bị một đấm của Giang Nguyên đấm vào mặt, gã lập tức cảm thấy trước mắt là cả một bầu trời sao, sau đó ngã ngửa xuống.
- Mày... Mày... Đừng qua đây... Đừng qua đây... Còn qua đây, tao sẽ nổ súng... Tôi nổ súng đấy...
Lý thiếu vốn định cầm súng ra hù dọa người ta. Gã tưởng sau khi đối phương nhìn thấy súng của mình chắc chắn sẽ không dám động thủ nữa.
Nhưng giờ gã thấy hai người của mình đều bị đối phương đánh ngã, gã lập tức hoảng hốt. Gã thật sự không ngờ đối phương không hề sợ khẩu súng trong tay mình.
Hai mắt Giang Nguyên hơi híp lại, nhẹ nhàng mà cười lạnh một tiếng. Sau đó hắn lại lao về phía Lý thiếu.
Giang Nguyên thấy người khác cầm súng còn dám xông lên, những người bên cạnh bị dọa đến mức kêu lên. Lý thiếu nọ cũng bị hù dọa, thấy hai mắt Giang Nguyên lạnh lẽo lao đến liền vô thức cướp cò súng.
Có điều gã vừa mới cướp cò, Giang Nguyên đã đến trước mặt gã, đưa tay ra một túm một vặn đã gập được cổ tay Lý thiếu, đồng thơi đưa tay cướp khẩu súng trong tay gã, sau đó đè Lý thiếu trên mặt đất.
- Thả tao ra, thả tao ra, mày có biết tao...
Lý thiếu bị Giang Nguyên đè ngã xuống đất liền liều mạng giãy dụa, tức giận kêu lên.
Giang Nguyên nghe thấy thằng nhãi này còn như vậy trong lòng không kìm được lửa giận, dùng sức vặn cánh tay Lý thiếu khiến gã đau đến mức ngậm mồm kêu oai oái. Lúc này Giang Nguyên mới tiến đến bên tai Lý thiếu, lạnh giọng nói:
- Không muốn hại chết Cục trưởng Lý thì câm miệng lại cho tôi... Sao Cục trưởng Lý lại có đứa con ngu như cậu chứ.
Mặc dù Lý thiếu đã uống khá nhiều rượu như người này coi như vẫn còn tỉnh táo. Gã nghe thấy Giang Nguyên biết cha mình, còn nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút sửng sốt, há miệng định nói nhưng lại bị Giang Nguyên tát cho một cái.
Một tiếng “chát” giòn tan vang lên, Lý thiếu đau đến mức suýt chảy nước mắt. Nhưng gã thấy bộ dạng hung ác kia của Giang Nguyên rốt cuộc cũng không còn dám nói lung tung.