Có vài cách đối phó với các quan viên, cách thứ nhất là cách trực tiếp nhất, đương nhiên cũng là cách rủi ro nhất, người bình thường không có gan này. Theo suy nghĩ của Giang Nguyên, nếu đã không định ra tay nặng thì đánh gãy một chân đối phương là cách xả giận tốt nhất, cũng là cách dứt khoát đỡ lăng nhằng nhất.
Cách thứ hai phiền phức hơn nhiều, tìm nhược điểm của đối phương, kéo đối phương xuống ngựa, hoàn toàn diệt trừ hậu hoạn, đây cũng là một cách không tồi. Đương nhiên cách này sẽ không sảng khoái như khi trực. tiếp đánh gãy một chân đối phương, phải mất gấp mấy lần thời gian.
Mặc dù với năng lực của Giang Nguyên, muốn làm được điểm này không hề khó, dù sao thì bây giờ quan viên trong nước nếu thật sự điều tra thì về cơ bản chẳng có mấy người không có vấn đề. Nhưng Giang Nguyên vân có chút rối rắm, hắn không muốn vì tên này mà tiêu hao nhiều tinh lực như vậy...
Cách thứ ba... không nói đến nữa, Giang Nguyên cũng không định làm như vậy. Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể chọn cách thứ nhất hoặc thứ hai.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cách thứ nhất và thứ hai đều có thể thực hiện. Giang Nguyên nhìn nhìn thời gian, mới mười giờ, dù sao cũng đang rảnh, cứ xem xem đã, nếu xả giận càng sớm thì trong lòng càng thoải mái.
Giang Nguyên lập tức nhẹ nhàng gõ bàn phím, bắt đầu xâm nhập vào kho dữ liệu của một công ty truyền thông, sau đó bắt đầu điều chỉnh sử dụng một số dữ liệu bên trong tiến hành định vị.
Rất nhanh, thông qua hai số điện thoại này, Giang Nguyên đã định vị được vị trí của Cục trưởng Triệu. Có điều rõ ràng bây giờ ông ta không ở trong nhà, mà định vị ở một biệt thự xa hoa khác của khu Hà Hoa, Hà Đồng.
Nhìn địa chỉ này, Giang Nguyên không hề thấy bất ngờ. Một cục trưởng đại nhân nếu dưới tên mình không có mấy căn nhà, không có mấy chiếc xe thì còn ngại nói mình là cục trưởng ấy chứ, càng không nói đến cục. trưởng cục cảnh sát.
Đương nhiên, nếu anh không nuôi một hai người tình thì càng không dám nói.
Giang Nguyên sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn nên dùng cách số một hay số hai đây...
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Giang Nguyên vẫn quyết định làm theo cách đơn giản. Không nên vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà mất nhiều tinh lực như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó nhìn thời gian, lúc này ra ngoài cũng được rồi. Hắn lập. tức tắt máy tính, sau đó tiện tay cầm mấy thứ đồ đi ra ngoài.
'Từ đường Văn Các đến khu Hà Hoa không gần, gọi xe chắc phải mất mấy chục tệ, có điêu người nào đó bây giờ trong túi cũng tùy tiện để hai vạn tệ, không như trước đây, đương nhiên sẽ không để ý chút tiền này. Nếu không với tính tiết kiệm trước đây của Giang Nguyên thì đi đi về về mất hàng trăm tệ, hắn thật sự sẽ có chút đau lòng.
Giang Nguyên mất hơn nửa tiếng liền đến gần khu biệt thự ở khu Hà Hoa, có điều hắn vẫn còn cách khu biệt thự này mấy trăm mét đã xuống xe, sau đó giả vờ tùy ý lượn một vòng ở gần đó rồi mới lại gần khu biệt thự này.
Giang Nguyên nhìn tiểu khu xung quanh, lúc này tiểu khu này rất yên tĩnh, xem ra môi trường sống cũng không tệ.
Giang Nguyên hiển nhiên sẽ không đi vào từ cửa chính, hắn tìm một góc, thấy không năm trong phạm vi giám sát liền dễ dàng lật người qua.
Rất nhanh Giang Nguyên liền ở trong tiểu khu, tìm được vị trí đó. Lúc này hắn cũng không thể không cảm ơn kỹ thuật hiện đại, định vị vệ tinh tương đối chuẩn xác, nếu không muốn tìm ra là căn biệt thự nào cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trước khi đứng ở biệt thự đó, Giang Nguyên tùy ý nhìn một chút, căn biệt thự này thật không nhỏ, ở Vân Giang, giá thị trường chắc ít nhất cũng phải hàng nghìn vạn tệ, xem ra vị cục trưởng này vơ vét không ít.
Giang Nguyên lẳng lặng đứng trong bóng đêm, nhìn căn nhà dưới ánh trăng, quan sát xung quanh. Hắn phát hiện bây giờ mới là mười rưỡi mà bên trong căn biệt thự đã tắt hết đèn, xem ra vị Cục trưởng Triệu này ngủ sớm thật đấy.
Giang Nguyên lấy một chiếc khẩu trang trong túi ra đeo lên, sau đó lại lấy một chiếc mũ lưỡi trai ra đội. Giang Nguyên đeo cả găng tay diệt khuẩn, lại lấy đồ bao giày ra bọc giày mình rồi mới đi về phía cửa lớn.
Nhìn cửa sắt dày cộp kia, Giang Nguyên mỉm cười, lại lấy từ trong túi ra một sợi thép, cả lưỡi dao phẫu thuật, khẽ chọc sợi dây thép này vào lỗ khóa, chậm rãi xoay vài cái liền mỉm cười cắm lưỡi dao trong tay vào, nhẹ nhàng vặn.
Giang Nguyên chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn đại sảnh tối om, đôi đồng tử của hắn nhanh chóng co lại, tầm nhìn tối om rất nhanh liền trở nên rõ ràng.
Nhìn tầm nhìn trở nên sáng như ban ngày, Giang Nguyên mỉm cười, trâu bò quá... Đôi mắt của hắn còn đáng tin hơn cả đeo kính nhìn ban đêm, năm đó nếu có thứ này... Haiz...
Giang Nguyên tùy ý nhìn tình hình bên trong biệt thự, bố trí không tệ, hai gian phòng một phòng khách cộng thêm phòng bếp, phòng vệ sinh gì đó dưới lầu, xem ra vị Cục trưởng Triệu này ở trên lầu.
Vậy nên Giang Nguyên cẩn thận bước lên lầu, nhìn mấy căn phòng trên lầu, hơi nhíu mày, rất nhanh liền tìm ra được vị trí phòng ngủ chính.
Hắn tiến lại gần, áp tai vào cửa, rất nhanh liền nghe thấy tiếng ngáy mơ hồ truyền ra từ trong phòng, xem ra đúng là chỗ này.
Cửa bị khóa, đương nhiên không ảnh hưởng đến Giang Nguyên. Lúc trước hắn học kỹ thuật mở khóa một thời gian dài, ngay cả khóa cửa chống trộm ngoài cửa hắn còn mở được chứ đừng nói là cửa phòng như thế này.