Nhìn thân säc cố quái của Phó tỉnh trưởng La, Giang Nguyên cảm thấy hai con mắt gấu mèo của mình có chút mờ dần.
Cũng may, mặc dù trong lòng Phó tỉnh trưởng La có sự nghỉ hoặc, nhưng ít ra sẽ không cố ý bỏ đá xuống giếng, làm cho người nào đó thoáng yên tâm vài phần.
Mục đích của Phó tỉnh trưởng La đến đây không gì khác, chính là muốn Giang Nguyên lên thủ đô với ông. Đến nhờ đồ đệ người ta làm việc, ít nhất cũng phải nói với sư phụ của người ta một tiếng. Đương nhiên ông sẽ không nói rõ, chỉ nói với Hồ lão muốn Giang Nguyên đi với ông ra ngoài mà thôi.
Lần đến này cũng là tỏ lòng tôn trọng Hồ lão. Nếu là bác sĩ bình thường, trực tiếp bảo thư ký gọi điện thoại là được.
Mặc kệ thế nào, Hồ lão vẫn rất cảm động. Đường đường là Phó tỉnh trưởng, ngày thường cho dù có quen biết thế nào, có thể đích thân đến phòng khám, thật sự là đủ ý nghĩa lắm rồi.
Đương nhiên, kích động nhất vẫn là Trương Nhạc. Y vẫn muốn tạo quan hệ với Phó tỉnh trưởng La từ rất lâu rồi.
Lần này Phó tỉnh trưởng La đích thân đến phòng khám, cơ hội tốt như vậy, Trương Nhạc tất nhiên là muốn biểu hiện trước mặt lãnh đạo rồi.
Hồ lão hiển nhiên cũng cố ý chiếu cố đại đồ đệ của mình. Tiểu đồ đệ thì không cần lo lắng nữa, chỉ còn lại đại đồ đệ mà thôi. Sau này, có thể sẽ nhờ Phó tỉnh trưởng La hỗ trợ, lập tức giới thiệu:
~ Tỉnh trưởng, đây là Trương Nhạc, đại đồ đệ của tôi.
- Ö, xin chào bác sĩ Trương.
Phó tỉnh trưởng La tất nhiên là nể mặt Hồ lão, mỉm cười bắt tay thân mật Trương Nhạc, khiến cho Trương Nhạc kích động đến vẻ mặt đỏ bừng.
Phó tỉnh trưởng La cũng không ngồi lâu, uống xong tách trà, liền xin Hồ lão cho Giang Nguyên nghỉ phép mấy ngày.
Hồ lão tất nhiên là không có ý kiến. Mặc dù trong lòng có chút tò mò, nhưng miệng đã đáp ứng rồi, còn có ý kiến gì nữa.
Cho nên, sau khi xác nhận xong, sáng hôm sau, Giang Nguyên sẽ xuất phát cùng với Phó tỉnh trưởng La đến thủ đô.
Tiễn Phó tỉnh trưởng La ra về, mấy thầy trò quay lại phòng khám. Hồ lão nhìn Giang Nguyên, sau đó vỗ vỗ vai của hăn, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu:
- Cẩn thận chút.
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó gật đầu.
- Cái gì? Điều này sao có thể? Nhạc Minh, có phải con nghĩ sai rồi không?
'Trong một thư phòng rộng lớn, một người đàn ông †rung niên cao gầy ngồi trước bàn, hai hàng lông mày. cau lại, nói vào điện thoại.
- Ba, con chắc chắn. Một tháng trước, hắn không đỡ được mấy chiêu của con. Nhưng sau một tháng, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. Con đánh với hắn hơn hai chục phút cũng không thắng được. Không ai có thể dưới công kích toàn lực của con mà không bại lộ thực lực chân chính của mình.
Tê Nhạc Minh khẳng định:
- Hắn tên Giang Nguyên. Mặc dù thực lực của hắn không bằng con, nhưng tốc độ tăng trong vòng một tháng như vậy của hắn thật sự rất kinh khủng. Con nghĩ bên trong chắc chắn có nguyên nhân nào đó, đáng để chúng ta coi trọng.
~ Nếu thật sự như vậy, tất nhiên là đáng để chúng ta coi trọng rồi.
Nghe Tề Nhạc Minh khẳng định, sắc mặt của Tề Năng trở nên ngưng trọng, ánh mắt thậm chí còn hiện lên chút chờ mong, trầm giọng nói:
- Được, ngày mai cha sẽ an bài A Lang dẫn người đến, hỗ trợ con điều tra việc này. Nhất định phải thận trọng, với lại, nhớ giữ bí mật.
- Vâng.
Nghe cha đồng ý, Tê Nhạc Minh hưng phấn lên tiếng.
Sáng hôm sau, thư ký Lý đến đón Giang Nguyên. Bây giờ, thư ký Lý càng lúc càng cung kính Giang Nguyên. Sau khi gọi điện thoại xong, xe đã sớm có mặt bên ngoài. Thấy Giang Nguyên đeo balo từ bên trong phòng khám bước ra, liền vội vàng thay hẳn mở cửa xe.
- Cảm ơn anh Lý.
Giang Nguyên nói lời cảm ơn rồi bước lên xe.
Chiếc xe vòng đến đại viện của tỉnh đón Phó tỉnh trưởng La, sau đó chạy ra phi trường.
~ Giang Nguyên, lần này xin dốc sức nhiều hơn. Trước khi đi Bắc Kinh, gương mặt Phó tỉnh trưởng La lộ ra vẻ ngưng trọng, quay sang nhìn Giang Nguyên, trầm giọng nói:
- Lần trước tôi còn chưa nói rõ tình huống, nhưng người này đối với tôi rât quan trọng. Cho nên....
Phó tỉnh trưởng La cũng không nói rõ, nhưng ông tin rằng Giang Nguyên hiểu ý của ông.
~ Vâng, xin tỉnh trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức. Giang Nguyên gật đầu.
Nhìn thần sắc bình tĩnh của Giang Nguyên, Phó tỉnh trưởng La cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Giang Nguyên quả nhiên đã sớm đoán được điều gì, lập tức gật đầu, tay vỗ vai Giang Nguyên:
- Tốt, cậu có được nhận thức như vậy, nếu có thể giúp được người đó, sẽ rất tốt.
Mặc dù lời nói còn chưa hết ý, nhưng Giang Nguyên như thế nào lại không rõ chứ. Và hắn cần nhất chính là điều này.
Trong đời Giang Nguyên ngồi máy bay cũng rất nhiều lần, nhưng được hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách VỊP thì đúng là lần đầu tiên.
Sau khi đến phi trường, liền có người cung kính tiếp nhận hành lý, rồi một người dẫn vào phòng dành cho khách VIP.
~ Tỉnh trưởng La, ngài có muốn dùng món bánh ngọt Tây Hồ mà ngài thích nhất không?
Một nhân viên phục vụ nở nụ cười mê người, mang đến một tách trà, cung kính hỏi.
~ Được.