- Đến đây... mời ngồi...
Trưởng phòng Dương đưa Giang Nguyên vào ngồi trong một phòng khách nhỏ, sau đó nhìn chàng thanh niên đang lẳng lặng đứng một góc tự coi mình như không khí kia. Sau đó ông nhìn Giang Nguyên, chậm rãi nói:
- Anh Lợi Dân là bạn thân của tôi, cho nên có rất nhiều việc tôi cũng không giấu gì anh ấy. Có điều anh ấy đã mời cậu đến, chắc bác sĩ Giang cũng đã biết được. một chút tình hình!
- Đúng vậy... Tỉnh trưởng đã giới thiệu sơ với tôi về tình hình của Trưởng phòng Dương...
Lúc này Giang Nguyên cũng nghiêm túc, gật đầu nói.
- Nếu bác sĩ Giang đã biết... xem ra cũng tương đối nắm chắc?
Lúc nói lời này, đôi mắt Trưởng phòng Dương chợt lóe lên một tia mong chờ. Tuy ông đã xác nhận được vài chuyện từ chỗ Phó tỉnh trưởng La, nhưng ông vẫn mang theo thái độ hơi nghi ngờ. Ông vẫn muốn nghe xem Giang Nguyên nói như thế nào.
Dĩ nhiên Giang Nguyên hiểu rõ ý của Trưởng phòng Dương. Ban hãy hắn đã quan sát vị Trưởng phòng Dương này. Sắc mặt của Trưởng phòng Dương tuy hơi thiếu huyết sắc, nhưng tinh thần khá tốt, giọng nói hào sảng, dưới cằm có râu lờ mờ, điều này chứng tỏ chân dương chưa bị tổn hại. Chỉ cần chân dương chưa bị tổn hại, không bị hoạn, thông thường mà nói, cho dù vì nguyên nhân gì vẫn sẽ có cách.
Hắn lập tức liền mỉm cười nói: - Trước khi gặp bệnh nhân, tôi không thể nói chắc là có nắm chắc hay không, nhưng... Thông thường mà nói, sẽ không có vấn đề gì quá lớn...
- Tốt... vậy thì tốt quá, tất cả đều nhờ vào bác sĩ Giang rồi...
Trưởng phòng Dương thấy Giang Nguyên đối mặt với mình và vẫn có thể tự tin như vậy, trong mắt ông lập tức lộ ra tia hưng phấn. Nếu bác sĩ Tiểu Giang này thật sự giỏi như vậy, vậy thì lần này mình có chút hy vọng rồi.
~ Xin Trưởng phòng Dương yên tâm... Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Giang Nguyên cười cười, sau đó nói: - Có điều tôi cần phải kiểm tra kỹ một chút...
- Ồ... được được, ở đây tôi có bệnh án khám bệnh, để tôi lấy cho bác sĩ Giang xem...
Trưởng phòng Dương đang định đứng dậy lấy đồ thì bị Giang Nguyên đưa tay lên cản.
Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu nói:
- Không cần... Trưởng phòng Dương, tôi chữa bệnh cho ngài dùng Trung y, Trung y chúng tôi không cần những bệnh án khám bệnh đó...
- Không cần?.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Trên mặt Trưởng phòng Dương thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Mấy năm nay ông đi khám không biết bao nhiêu bác sĩ. Mấy bác sĩ Trung y ít nhất cũng trên sáu bảy người, nhưng trước nay không có ai là không thèm xem bệnh án khám bệnh cả. Sao vị bác sĩ Tiểu Giang này ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn...
Có thể tự tin đến thế sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trưởng phòng Dương càng vui mừng hơn. Cuối cùng thì cũng gặp được một bác sĩ khác biệt rồi. Mong là hắn thật sự có bản lĩnh.
- Được... Vậy phiền bác sĩ Giang rồi...
Trưởng phòng Dương lập tức đưa tay đặt lên chiếc gối bắt mạch bên cạnh.
Giang Nguyên cũng cười nhạt, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên mạch cổ tay của Trưởng phòng Dương, vừa bắt đầu hỏi thăm tình hình.
- Trưởng phòng Dương năm nay bao nhiêu tuổi...
- Năm mươi ba...
- Xảy ra tình trạng này khoảng bao lâu rồi?
Giang Nguyên hỏi cầu này nhưng một hồi lâu không thấy Trưởng phòng Dương trả lời. Hắn lập tức ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Trưởng phòng Dương.
Hắn thấy lúc này vẻ mặt Trưởng phòng Dương rất bất đắc dĩ, dường như còn mang chút bi ai.
Nhìn Trưởng phòng Dương như vậy, Giang Nguyên hơi sửng sốt. Trong lòng hắn căng thẳng, hai hàng lông mày chậm rãi nhíu lại...
- Trưởng phòng Dương... Tôi nghe nói ngài có một đứa con...
Giang Nguyên khẽ hít sâu một hơi, nhìn chăm chăm 'Trưởng phòng Dương, trầm giọng hỏi.