- Hiểu Hiểu... Cháu nói hoàn cảnh của Giang Nguyên này cho ông nghe thử xem?
- Cái này... ông nội, cháu cũng... không rõ lắm, chỉ biết anh ấy là bác sĩ ở Sở Nam...
Phan Hiểu Hiểu vừa nói vừa âm thầm tức giận, sao lại kéo mình vào việc này. Giờ thì hay rồi, ông nội hỏi thế này, mình không dám giấu diếm, lần này thì hay rồi. Phan Hiểu Hiểu vừa nhìn cụ Phan, trong lòng vừa vô cùng buồn bực. Vốn cô còn muốn dệt ra một câu chuyện, nhưng thấy ánh mắt như lơ đãng của cụ Phan,
Phan Hiểu Hiểu liền thở dài, bỏ ý định dệt chuyện.
Ông cụ nhà mình không phải như người khác, trước. đây mình bịa chuyện, trước mặt ba mẹ còn hiệu quả, nhưng trước mặt ông nội chưa khi nào trốn được, lần nào cũng bị lộ, cho nên Phan Hiểu Hiểu chỉ đành ngoan ngoãn khai thật.
Phan Hiểu Hiểu kể lại không rõ ràng, giấu đi chút chuyện đặc biệt, nói cho ông nội biết tình hình mình và Giang Nguyên quen nhau ở Sở Nam. Càng kể cô càng cúi đầu thật thấp. Cô tự biết chuyện mình đi Sở Nam hơi không đúng. Nhưng ông nội thương mình nhất, ông sẽ không làm gì mình đâu.
Nhưng nếu để ba mẹ biết, chắc chắn mình sẽ ăn đủ.
Nghe thấy Phan Hiểu Hiểu kể lại, Phan Nghị ngồi bên cũng bắt đầu kinh ngạc nhìn bà chị gái mình. Cậu ta thật không ngờ bà chị gái nhà mình còn điên cuồng hơn cả mình, hơn nữa còn gặp phải chuyện cẩu huyết anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện này thật sự quá ghê.
Ông cụ lúc này cũng yên lặng nhìn cháu gái bảo bối của mình, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Đúng là cháu gái lớn không thể giữ trong nhà. Ông nhìn đôi mắt tròn đang xoay chuyển của cô cũng biết còn đang giấu diếm vài thứ, nhưng ông cũng không định hỏi.
Có điều một vài chuyện không thể đơn giản như vậy. Ông thở dài, sau đó lại nhìn cháu gái bảo bối của mình lắc đầu, sau đó nói:
- Hiểu Hiểu, cháu biết ông nội từ nhỏ đã thương cháu, nhưng lần này, ông nội không thể đứng về phía cháu. Sau này cháu không thể gặp thằng nhóc kia nữa!
- Tại sao ạ... ông nội, sao ông cũng giống với ba mẹ, cháu với anh ấy có sao đâu? Cháu kể cho ông chuyện của Dương lão... Chuyện này liên quan gì đến anh ấy chứ?
Phan Hiểu Hiểu sốt ruột, cô không ngờ ông nội không để ý đến chuyện ban nấy mình nói, mà lại bắt đầu nhắm vào mình.
Ông cụ nhìn vẻ căng thẳng của cháu gái, trong lòng có chút thở dài, sau đó lại nói:
- Tại sao, chính cháu cũng biết. Ông nội chỉ muốn tốt cho cháu. Nếu để ba cháu biết, việc này sẽ không đơn giản vậy đâu!
Nói tới đây, ông cụ dừng một lát, sau đó lại nói:
- Về chuyện của Dương gia, việc này vẫn còn khó nói. Vị đó đợt trước ông có gặp, sức khỏe hình như không tệ, có lẽ không phải ông ấy... Hơn nữa Dương gia cũng không thể nào mời một bác sĩ trẻ như vậy đến chữa cho ông ấy. Chàng thanh niên này, ông sẽ cho người chú ý, nhưng cháu không thể đi gặp cậu ta nữa, có nghe rõ chưa?
- Ông nội...
Nghe thấy vậy, Phan Hiểu Hiểu biến sắc, ôm tay ông vụ, lại bắt đầu nũng nịu nói:
- Ông nội, lúc đầu cháu hỏi anh ấy, anh ấy cũng nói không phải, nếu cháu hỏi tiếp, chắc chăn anh ấy sẽ nói nguyên nhân. Ông phái người đi điều tra cũng không điều tra được gì đâu, ông đừng nghĩ nhều quá!
- Cháu làm nững cũng vô ích. Việc này ông cũng muốn tốt cho cháu thôi... Nếu ba mẹ cháu mà biết, không đơn giản vậy đâu!
Ông cụ hơi cười, sau đó đưa tay sờ đầu cháu gái bảo bối, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng nhạt.
Sáng sớm, Giang Nguyên đứng trên bãi cỏ nhỏ trước biệt thự chậm rãi kéo giãn lưng. Sau khi nghe thấy cột sống phát ra vài tiếng “rắc rắc”, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn khiến cho không khí xung quanh cơ thể hắn có những chấn động không thể nhìn thấy được.
Ở cửa sổ trên lầu, lúc này cũng giống như mấy ngày trước, có người đứng sau rèm cửa sổ lẳng lặng xuyên qua khe hở của rèm của sổ nhìn người nào đó đang làm những động tác cổ quái trên bãi cỏ.
- Học giống lắm, nhưng khí thế chưa đủ...
Trưởng phòng Dương lẳng lặng thấp giọng nói:
- Công phu rất kỳ quái...
- Rất kỳ quái... Nhưng hắn rất mạnh, thật sự rất mạnh... Xem bộ dạng hiện giờ của hẳn, tôi nghĩ đối mặt với hắn nếu hắn thật sự bạo phát, tôi thật sự không có chút tự tin nào...
Tiểu Thang đứng sau Trưởng phòng Dương, chậm rãi nói.
- Cậu không nhận ra cậu ta đang luyện công phu gì
Trưởng phòng Dương đột nhiên nói. Tiểu Thang lắc đầu, sau đó nói:
- Tôi đã điều tra, thậm chí còn thỉnh giáo các giáo quan, nhưng chưa có ai biết đây là công phu gì... Hơn nữa hẳn tiến bộ rất thanh, tôi nghĩ liên quan rất lớn với số sâm núi ngài cho...
- Không sao... Cậu ta càng mạnh càng có lợi với tôi. Cậu không cần lo lắng. Nếu cậu ta muốn gây bất lợi cho tôi thì đã động thủ từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ... Cậu ta rất khá, tôi rất yên tâm về cậu ta...
Nhớ đến cảm giác của mình sáng này, trong lòng 'Trưởng phòng Dương hơi hưng phấn. Với tình hình bây giờ, dù có phải mạo hiểm một chút, ông cũng bằng lòng.
Sau đó ông lập tức cười nhạt, xoay người sang chỗ khác, chậm rãi rời đi.
'Trong một căn phòng đã hoàn toàn được dùng làm phòng trị liệu, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, nhổ chỗ ngân châm trên người Trưởng phòng Dương, sau đó nhận khăn bông Tiểu Thang đưa để lau mặt, lúc này mới cười hỏi:
~ Trưởng phòng Dương, mười ngày rồi, cảm giác như: thế nào?