Tuyệt Phẩm Thiên Y

Tôi có nghe Hiểu Hiểu hôm nay cũng được

- Chào anh, Giang Nguyên. nhắc đến anh nhiều lần, rốt cuộ gặp người thật...

Cô gái tóc ngắn xinh đẹp mỉm cười với Giang Nguyên, sau đó đưa tay nói.

- Miêu Miêu, chào cô...

Giang Nguyên có chút cảm tình với cô gái tóc ngắn hào sảng trước mặt, mỉm cười gật đầu nói.

Cô gái tên Kỳ Kỳ bên cạnh tuy cũng tươi cười bắt tay với Giang Nguyên, nhưng chỉ hơi chạm tay chút xíu khiến trong lòng Giang Nguyên hơi thờ ơ, chỉ lãnh đạm cười gật đầu.

- Đến đây đến đây... Uống rượu uống rượu... Giang Nguyên, anh đến muộn, đầu tiên tự phạt ba ly...

Đợi đến khi mấy người ngồi xuống, Miêu Miêu cầm ba ly đặt xuống, sau khi rót rượu, đôi mắt sáng lên như ngôi sao nhìn Giang Nguyên, cười nói.


Nhìn thấy ba ly rượu Tây, Giang Nguyên mỉm cười, tuy nói bình thường hăn khá thích rượu vang, nhưng cũng uống được khá nhiều rượu Tây. Lúc đầu cùng đám Đại Hùng uống rượu, một hơi uống năm sáu ly cũng là chuyện bình thường.

Giang Nguyên cũng không thèm giả vờ, đưa tay bưng ly lên. “Ực ực ực..." uống cạn ba ly rượu.

Nhìn động tác lưu loát của Giang Nguyên, mắt của cả đám đều sáng lên. Còn Phan Hiểu Hiểu thì hơi lo lắng nhìn về phía Giang Nguyên. Đây là rượu Tây nguyên chất, nồng độ không thấp. Mấy cô nàng này đều là tiểu ma đầu đại danh đỉnh đỉnh ở Bắc Kinh, người bình thường cũng không dám trêu chọc. Giang Nguyên này có thể chịu đựng được không?

Có điều, may là rõ rang Phan Hiểu Hiểu đã đánh giá thấp tửu lượng của Giang Nguyên. Gần một tiếng sau, có lẽ Giang Nguyên đã uống gần hai mươi ly, ngoài khuôn mặt hơi ửng đỏ thì tinh thân vẫn như thường. Còn đám Miêu Miêu thay nhau ra trận thì rõ ràng đã có chút men say.

- Đến đây đến đây... Giang Nguyên đến hát đi...

Sau khi uống vào bụng vài ly rượu, Miêu Miêu dần thân thiết hơn, cầm micro đưa cho Giang Nguyên nói.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó chọn bài hát. Đối với hắn đây chẳng phải việc gì khó. Mặc dù sau khi về nước số lần hắn đi KTV đếm trong lòng bàn tay, nhưng. thứ hát hò này thì vẫn có thể hát được. Đặc biệt là mấy ngày này, cùng với sự tiến bộ của Ngũ Cầm Hí, khí tức trong lồng ngực hùng hậu hơn nhiều, rõ ràng đã cảm thấy những nốt cao trước đây không hát lên được giờ đã hát rất thoải mái.

Miêu Miêu trực tiếp chọn cho Giang Nguyên một bài hát mà cô thích nghe. Kết quả, bài “Gió thổi phía Bắc” này được Giang Nguyên hát rất ngọt ngào. Điều này khiến cho mọi người rất bất ngờ. Ngay cả Kỳ Kỳ không có qá nhiều thiện cảm với Giang Nguyên cũng nhìn Giang Nguyên với vẻ mặt bất ngờ.

- Không tệ, không tệ... Không ngờ bài này cao vậy mà anh cũng hát hay thế... Đến đây đến đây, uống rượu uống rượu...

Đợi sau khi Giang Nguyên uống cạn thêm ly nữa, lúc này Phan Hiểu Hiểu không kìm được ghé sát tai Giang Nguyên, nũng nịu nói:

- Giang Nguyên, không nhận ra tửu lượng của anh tốt đến thế, ca hát cũng lợi hại như vậy. Lân này anh trấn áp được đám chị em của tôi rồi. Mấy cô nàng này bình thường chẳng coi ai ra gì đâu!

- Haha... Tôi đương nhiên không phải người bình thường rồi

Giang Nguyên cảm nhận được hơi thở ngọt thơm bên tai mình thì thoáng cười, cầm chai rót đầy rượu, sau đó nói với Phan Hiểu Hiểu:

- Nào... uống rượu...


- Uống rượu tìm tôi... Đừng tìm chị tôi... Chị tôi là bà điên đấy... Uống nhiều là xảy ra chuyện lớn cho coi!

Phan Nghị nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt hơi mê ly của Phan Hiểu Hiểu vội vàng đưa tay giành cái ly.

- Cái gì, cái gì... Bà chị của em có gì không giỏi chứ? Mau tránh ra...

Phan Hiểu Hiểu thấy Phan Nghị định giành ly thì trừng to mắt. Phan Nghị sợ đến mức rụt tay lại. Từ nhỏ cậu đã bị bà chị này bắt nạt, mấy chục năm năm vẫn chưa trở mình được.

Sau khi Phan Hiểu Hiểu chạm nhẹ ly với Giang Nguyên thì ngửa đầu sảng khoái cạn sạch ly rượu.

Có điều sau khi cô uống hết ly nay, lại cầm bình rượu lên rót, bưng lên nói với Giang Nguyên:

- Nào... Giờ đến tôi kính anh, lần này tôi kính anh...

Phan Nghị nhìn động tác của Phan Hiểu Hiểu, lại cả ánh mắt mê ly kia đành bất đắc dĩ thở dài lui ra.

- Haizz, haizz... Không đã ghiền, không đã ghiên... Chúng ta ra đại sảnh, ra đại sảnh thôi...

Bên này uống hết hai ly, lúc này Miêu Miêu đang hát liền hét lớn vào micro trong tay.


- Được được được... Đi đại sảnh, đi đại sảnh...

La Lệ mắt to bên cạnh nghe thấy lời này lập tức nhảy lên hưởng ứng.

- Đi đi... Đi đại sảnh...

Phan Hiểu Hiểu bỏ ly xuống, nhìn mấy người. Lúc này gương mặt cô cũng vô cùng phấn chấn, lôi kéo Giang Nguyên đứng dậy. Chỉ còn mình Phan Nghị đứng đó, nhìn đám người đang đi phía trước đã bắt đầu lắc lư, vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu nói

- Biết rồi... haizz....

Giờ Giang Nguyên mới biết trong Hội sở này còn có một đại sảnh, tuy không lớn lắm, nhưng có mười mấy bàn vẫn có thể ngồi, chính giữa là một sân khấu. Có một cô gái chân dài đang ôm cột nhảy.

Bên trong không nhiều người lắm, cũng chỉ có năm sáu bàn. Sau khi năm người đi vào trong thì tương đối hấp dẫn sự chú ý của người khác. Nhanh chóng có hai bàn đưa tay chào hỏi mấy người. Rõ ràng trừ Giang Nguyên, những người còn lại đều tương đối quen thuộc, đều cười tùy tiện vẫy tay.

Có điều, rõ ràng, Giang Nguyên đứng giữa năm người, khuôn mặt xa lạ của hản đã hấp dã sự chú ý của nhiều người. Đặc biệt là Phan Hiểu Hiểu lúc này đã uống say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận