Chẳng qua khi lão phát hiện ra một chưởng của mình thất bại xong, trong lòng Tê Lang đã cả kinh rồi. Sau đó bụng dưới lại thấy một luồng gió rít đánh tới, Tê Lang liền biết ngay mình quá sơ suất. Lão lùi lại một bước, còn né sang một bên, vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền đột nhiên cảm thấy nửa người trái tê rần, lúc này thân thể vừa né sang trái liền sững ngay lại trong. Trong nháy mắt sau đó, gió rít vang lên đánh thẳng vào bụng dưới. Tê Lang chỉ cảm thấy bụng đau đớn, toàn thân như co rút lại, giống như sức lực toàn thân bị rút sạch vậy. Lúc này trái tim Tê Lang lạnh ngắt, đôi mắt nhìn người thanh niên bị mình khinh thường kia... Lão giương mắt lên nhìn, thấy một khuôn mặt tươi cười mang theo nét trào phúng. Sau đó ngực lão bị một cơn đau như bị xé rách ập tới. Mà thân thể lão lại bị một luồng sức mạnh đánh bay ngược ra ngoài, đập mạnh lên bức tường phía sau, sau đó ngã rầm xuống.
Mà lúc này, Giang Nguyên mới vừa xuất chưởng trong tích tắc, lặng yên thu cây châm bạc vừa đâm vào huyệt vị của Tê Lang kia lại, run rẩy một cái liền cắm châm bạc vào trong áo.
- Rầm...
Sau khi ngã lăn ra đất, vẻ hung ác trong mắt Tề Lang lại không tiêu tan chút nào, biết vì coi thường mà đã bị đánh trọng thương, rơi vào hạ phong, lúc này cắn răng một tiếng, vẻ hung ác càng dày hơn vài phần. Một tay lão chống người, đang định bắn lên liều mạng thì lại thấy vẻ trào phúng trên mặt Giang Nguyên càng đậm.
Quả nhiên không bất ngờ, lão vừa vận sức thì ngực liền đau đớn, sau đó miệng ngòn ngọt. Một ngạm máu tươi phun mạnh ra, hơn nữa còn không chỉ phun một ngụm mà phun ra liên tiếp ba ngạm máu.
Cảm nhận vị ngọt của máu còn không ngừng tràn ra trong miệng, sắc mặt Tê Lang chợt trắng bệch, sau đó †ay mềm nhữn, người vô lực ngã xuống mặt đất.
- Nếu lão không muốn chết thì đừng cử động...
Nhìn tới lúc này, sắc mặt Tê Lang vẫn còn hung ác, trong lòng Giang Nguyên cũng không khỏi bội phục. Mặc. dù lão già này hung ác gian trá nhưng cũng là một Hán tử. Lập tức hắn lạnh nhạt nói.
Nghe thấy những lời này của Giang Nguyên, Tê Lang đang quỳ rạp trên mặt đất cố sức ngẩng đầu lên, nhìn Giang Nguyên, vẻ hung ác trong mắt không tiêu tan chút nào, chỉ lộ ánh mắt lạnh lẽo dày đặc, lạnh lùng nói:
- Mày cho rằng mày giết tao, nhà họ Tê sẽ bỏ qua cho mày sao... Nhà họ Tê chúng tao...
Lời này Tề Lang còn chưa nói hết, lại thầy Giang Nguyên vung vẩy khẽ một đầu ngón tay:
- Tôi có nói là muốn giết lão sao?
- Ây...
Nghe thấy những lời này, Tê Lang ngẩn ra, sau đó nhìn Giang Nguyên vẻ không tin được.
Lúc này trong lòng Giang Nguyên cũng cười khổ. Mặc dù mình muốn giết nhưng Tê Lang này lại được phái tới bàn việc với mình, hơn nữa chưa được đồng ý đã trực tiếp ra tay, xem ra địa vị ở nhà họ Tề không thấp. Mình làm sao dám giết lão dễ thế... Chẳng qua trong lòng Giang Nguyên có rối rắm, trên mặt lại lộ vẻ chẳng để ý chút nào, lạnh nhạt nói:
- Đây là một bài học nhỏ cho việc ông ra tay đánh lén tôi. Tôi không giết ông, lưu lại ông trở về nói một tiếng với gia chủ nhà họ Tê các ông, môn quy sư môn của họ Giang tôi rất nghiêm khảc, không thể tùy ý tới chỗ ông ấy. Đa tạ ý tốt của ông ấy.
- Còn nữa... Nếu không phạm tôi thì tôi sẽ không gây chuyện... Hy vọng sau này đừng nên tới phiền tôi nữa...
Nói tới đây, ánh mắt Giang Nguyên hơi lạnh đi, nhấn từng tiếng:
- Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ không nương tình nữa... Mặc dù Giang Nguyên tôi không muốn gây chuyện nhưng nếu chọc giận tôi... Thì chớ trách tôi không khách sáo!
Dứt lời rồi, Giang Nguyên chậm rãi đi ra cửa trước, mở cửa ra, đi tới cửa rồi vẫy vẫy tay với chiếc xe cách đó không xa... Tài xế trong xe đi ra, thấy Giang Nguyên đứng vẫy liền hơi sửng sốt, chẳng qua chần chừ một chút liền vân chậm rãi đi tới.
Thấy tài xế nghỉ hoặc đi tới, nhìn Giang Nguyên, lại nhìn vào trong phòng khám, đang định nói, Giang Nguyên liền phất phất tay với gã, sau đó tiến vào bên trong phòng khám.
Tài xế kia sửng sốt một hồi, sau đó mới đi theo. Giang Nguyên vào phòng khám vô cùng cẩn thận. Rõ ràng gã thấy chú Lang vào cùng hắn, sao lại không thấy chú Lang đi ra, cũng không gọi một cuộc điện thoại, để thằng nhãi này ra gọi mình chứ?
Chẳng qua sau khi tài xế đi vào cửa, liếc một cái liên thấy Tê Lang mặt trắng bệch đang ngồi dưới đất, lập tức tái mét mặt, sau đó định phản ứng, lại thấy Giang Nguyên lạnh nhạt nói:
- Ông ta bị thương không nhẹ, anh cõng ông ta về cẩn thận...
- Ấy?!
Tài xế kia vừa lộ tư thế phòng ngự, nghe Giang Nguyên nói vậy chợt sửng sốt, sau đó ngẩn ra nhìn về phía Tê Lang. Thấy Tề Lang cũng không có phản ứng gì đặc biệt, lúc này gã mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiến tới cõng Tề Lang vô cùng cẩn thận, sau đó đi ra cửa. Tê Lang kia tàn nhãn nhìn lại, không nói một lời. Chỉ là trước khi lão được cõng ra khỏi cửa, lão quay đầu lại, †rong mắt thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc nghỉ ngờ, lúc đó mới được cõng rời đi.
Giang Nguyên đi ra ngoài cửa, thấy Tê Lang được dìu lên xe sau đó xe nổ máy và biến mất dần trong màn đêm. Đột nhiên Giang Nguyên cảm thấy lưng mình lạnh ngắt:
- Hy vọng... Nhà họ Tê sẽ bị dọa đi...
Giang Nguyên khẽ thở dài, trên mặt lộ †ia bất đắc dĩ và cười khổ cực điểm. Lần này thật là có phiền toái rồi...