- Chào thầy Giang...
- Chào thầy Giang...
Bước nhanh hơn, lại vừa kịp tới lớp sớm hơn vài phút. Sinh viên vào y viện học mặc dù ánh mắt có người u oán nhưng cả đám vẫn chào hỏi rất thân thiết.
- Chào...
- Chào...
- Chào mọi người...
Hiển nhiên cảm giác nhạy cảm của Giang Nguyên có thể phát hiện ra những ánh mắt u oán của các em gái nhỏ này. Xem ra danh hiệu tiều phu Đông Đại của mình hiện đã xúc phạm tới không ít tâm linh non trẻ rồi.
Đãi ngộ như vậy hoàn toàn bất đồng với cảnh nổi tiếng khi cứu Lý Vũ lần trước. Lần trước là anh hùng cứu mỹ nhân, một đao hạ xuống, không ai có thể có lời nào bất kính. Nhưng lần này lại hoàn toàn bất đồng rồi...
Nghe đồn một cặp đôi yêu nhau say đắm liền gặp phải "tiều phu"... Hơn nữa hai cô gái kia đều là loại khiến cả trời ghen ghét. Giang Nguyên nghe thế là đủ biết đau đầu rồi.
Đương nhiên hắn cũng chỉ lo lắng suông. Cho nên Giang Nguyên đứng trước phòng học, ho khẽ một tiếng, khiến mình bình tĩnh lại rồi chậm rãi đi vào trong phòng.
Mặc dù vẻ mặt hắn bình tĩnh như vậy nhưng khi hắn vừa lững thững tiến vào, trong phòng học vốn huyên náo lập tức yên tĩnh hẳn. Da mặt Giang Nguyên không nén nổi co giật. Thậm chí... Hắn có thể cảm nhận được trong vô số ánh mắt, ở vị trí giữa dường như có một ánh mắt ngượng ngùng thỉnh thoảng lại lướt tới người mình.
Vị trí bên phải, hàng đầu trong phòng, vẫn như thói quen cũ, Giang Nguyên cầm chén trà trong tay đặt lên bàn, chậm rãi ngồi xuống vị trí, chờ tiếng chuông vào học vang lên.
Chỉ là hắn ngồi ở đó, với cảm giác vượt quá người thường của mình, tất nhiên nhận ra sau lưng mình có vô số ánh mắt đang nóng cháy phóng tới...
Nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi thở ra một hơi rồi, bỗng thấy không ít học sinh vây quanh tới.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc phía trước, Giang Nguyên cười...
- Thầy Giang... Thầy thật thiếu ý tứ rồi. Không ngờ lặng yên biến mất một tháng...
- Đúng thế... Thây Giang... Thầy thật sự vô ý quá rồi...
Nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi quen thuộc phía trước, trong mắt Giang Nguyên bắt đầu toát lên một tia cười ấm áp. Đúng vậy... Dù sao vẫn có rất nhiêu người không quan tâm tới mấy chuyện bà bà má má kia, vẫn nhớ mình...
~ Reng reng reng...
Tiếng chuông vào lớp vang lên dồn dập, mấy nam học sinh vây quanh Giang Nguyên cũng vội vàng trở về chỗ ngồi của mình. Giang Nguyên đưa tay cầm bài giảng, bưng chén trà lên, chậm rãi đi lên bục giảng.
Đặt chén trà đã đóng nắp xuống bàn, lúc này Giang Nguyên mới ngẩng đầu nhìn sinh viên bốn phía. Ở giữa bọn họ, khuôn mặt xinh xắn mang theo một tia xấu hổ rất nhạt, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Giang Nguyên một cái xong liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó tùy ý mở bài giảng ra... Mặc dù hắn mới đọc qua bài giảng lúc đi đường nhưng căn bản không cần dùng tới sách, chỉ tùy ý lật một chút, sau đó mỉm cười nói:
- Các bạn sinh viên... Rất lâu rồi mới gặp...
- Lâu rồi mới gặp... Thế giới thầy Giang...
Giang Nguyên nói câu này xong, một đám sinh viên xung quanh liền hân hoan hưng phấn, cười nói.
Nhìn những khuôn mặt mỉm cười tràn đầy hân hoan xung quanh, Giang Nguyên cũng mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, sau đó nói:
- Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ giảng về...
- Âm dương giả... Phu dĩ vi... Chứng này là "cổ trướng"...
- Hiện tại cổ trướng gồm có bệnh gan lâu ngày, công năng của can, tỳ, thận mất cân đối, khí huyết ứ, nước tích trong bụng khiến cho bụng trướng lên như trống, màu da nhợt nhạt, mạch lạc lại lộ. Đó là những triệu chứng lâm sàng biểu hiện ra...
Giang Nguyên đứng trên bục giảng, chậm rãi nói, phấn trong tay thỉnh thoảng lại viết lên bản đen. Nhưng đại đa số thời gian, hắn đều dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để giảng giải đạo lý trong đó cho sinh viên.
- Vốn bệnh này trong sách y cổ gọi là đan phúc trướng. Gổ là loại vật như nhện. Cổ trướng là triệu chứng. lâm sàng thường thấy. Triệu chứng này có khi bệnh đã nặng, điều trị tương đối khó khăn. Y học hiện đại, xơ gan, khoang bụng tích nước, phúc mạc viêm kết hạch trữ nước sau đó xuất hiện cổ trướng, có thể lấy đó tham khảo trị liệu. Nếu điều trị kịp thời, Trung y, Tây y kết hợp. thì có thể trị khỏi hẳn...
Nói đến đây, Giang Nguyên lạnh nhạt cười nói:
- Bệnh cổ trướng là do công năng của can, tỳ, thận bị mất cân đối, khí trệ, huyết ứ, trữ nước trong bụng. Lâm sàng phải chú ý tới việc tiêu thũng, tràng đàm. Điều trị chỉ tập trung vào hư thật và khí trệ, huyết ứ, thủy đình. Bệnh này cơ bản đều là hư tiêu thật, hư thật đều thấy, khi điều trị cần kiểm soát kỹ bệnh tình, nguyên tắc là vừa chữa bệnh vừa bồi bổ.
Lúc này Giang Nguyên đang chậm rãi giảng giải, đột nhiên khóe mắt thấy được, một tiếng tách tách vang lên, sau đó một tia sáng chói lóe lên...
Giang Nguyên khế cau mày, đảo mắt nhìn lại, thấy ở cửa phòng học, không biết từ lúc nào đã có thêm hai người. Một người trong đó đang cầm máy ảnh, không ngừng bấm chụp mình.
Ngừng giảng bài, Giang Nguyên chậm rãi buông phấn, sau đó lạnh nhạt cau mày nói với người ở trước cửa:
- Các người làm gì thế? Không thấy chúng tôi đang học sao? Mời đừng làm phiền giờ học của chúng tôi!