Đối mặt với sự uy hiếp của Lưu Bách Căn, lúc này Giang Nguyên cũng không nhịn nữa, nụ cười trên gương mặt tắt đi, lắc đầu nói:
- Tôi đã nói, nếu không phải trường hợp khẩn cấp, xin mời sáng mai quay lại. Hơn nữa, cũng chưa có người nào dám bức tôi chuyện tôi không muốn làm. Cho nên mời anh trở về, tôi muốn nghỉ ngơi.
- Được, được.
Lưu Bách Căn cười lạnh, đột nhiên lao lên, thúc. mạnh một quyền vào Giang Nguyên.
Nhìn nắm đấm của người nọ, Giang Nguyên lộ ra thần sắc cổ quái. Mặc dù có chút tức giận, nhưng cũng bất đắc dĩ:
- Tại sao gần đây cứ gặp toàn những người thích động thủ nhỉ?
'Thấy người này đã uống rượu, Giang Nguyên nhẹ nhàng dùng tay chặn nắm đấm của đối phương, sau đó cổ tay khẽ đảo. Lưu Bách Căn nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn người bình thường có một chút mà thôi. Trong lúc Lưu Bách Căn còn chưa hồi phục lại tinh thân, đã bị Giang Nguyên đẩy lui hai ba thước, ngã phịch mông xuống dưới chân Lâm Duệ Duệ.
Lâm Duệ Duệ che miệng kinh hô, luống cuống đỡ Lưu Bách Căn dậy, vẻ mặt kinh nghỉ nhìn Giang Nguyên. Thật không biết, một người nhã nhặn như vậy, như thế nào lại có thể đẩy Lưu Bách Căn cao to ngã xuống đất.
Lưu Bách Căn đã uống chút rượu, sau khi đứng dậy, đầu óc mơ mơ màng màng, mãi mới hồi phục lại tỉnh thần. Y từ nhỏ đến lớn có khi nào chịu thiệt như vậy? Gương mặt vặn vẹo, nghiến răng một cái, liền gạt Lâm Duệ Duệ ra, sau đó xông lên, muốn sống chết với Giang Nguyên.
- Mau đi ra ngoài cho tôi.
Giang Nguyên chẳng còn kiên nhẫn dây dưa với một tên đã uống rượu. Hắn nhướng mày, hai mắt phát lạnh nhìn chằm chăm Lưu Bách Căn, thấp giọng quát một tiếng.
- Thiên phú thứ nhất, Mê hoặc khởi động.
Một luồng khí tức dày đặc từ trong ánh mắt lao thẳng đến Lưu Bách Căn.
Bị tiếng rống này của Giang Nguyên, Lưu Bách Căn đang hung hăng không tự giác được liền run lên, lui về sau vài bước.
Lâm Duệ Duệ vốn không có bất cứ cảm giác gì, chỉ cảm thấy chàng bác sĩ trẻ tuổi này đột nhiên trở nên rất uy nghiêm, khiến cho người ta không thể kháng cự. Biết hôm nay Lưu Bách Căn có uống chút rượu, lại còn ăn Nếu bây giờ xuất hiện xung đột, người chịu thiệt nhiều hơn vẫn là Lưu Bách Căn, vội vàng ôm lấy cánh tay. của y, nói:
- Bách Căn, Bách Căn, chúng ta về trước đi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Lưu Bách Căn bị sát khí của Giang Nguyên hù dọa, đầu óc vốn đang mơ hồ đột nhiên thanh tỉnh trở lại. Một cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu tràn khắp cơ thể, nào có dũng khí đánh tiếp với Giang Nguyên. Vì ngang ngược đã quen, cho nên mới vung tay đánh Giang Nguyên một quyền. Bây giờ thấy đối phương mạnh mẽ như vậy, ruột gan đã phát khiếp, tất nhiên là không dám đấu tiếp, chỉ trừng mắt với Giang Nguyên, sau đó nói:
- Tiểu tử kia, mày chờ đó cho tao.
Nhưng lời của y còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt tràn đầy lạnh lếo của Giang Nguyên nhìn đến, cơ thể run lên, cũng không dám nói tiếp, kéo Lâm Duệ Duệ xoay người rời đi.
Nhìn Lưu Bách Căn rời đi, lúc này Giang Nguyên mới thở hắt ra, sau đó thầm than một tiếng. Vừa rồi hẳn lại lãng phí năng lượng nữa rồi. Nhẹ nhàng lắc đầu, hắn bước đến cửa, nhìn theo chiếc xe việt dã xì khói rò Sau khi chiếc xe biến mất trong màn đêm, hắn mới đóng. cửa lại rồi đi lên lầu.
Đối với Lưu Bách Căn, hắn thật ra một chút cũng không thèm để ý. Bây giờ hắn đề phòng nhất chính là người của Tề gia. Đối với người có bối cảnh như Lưu Bách Căn, người bình thường cực kỳ sợ y, nhưng hắn thì không. Về phần đối phương có thể làm ra chuyện gì, hắn một chút cũng không muốn suy nghĩ. Đối với hắn bây giờ mà nói, phiền toái cũng đã đủ lắm rồi. Cho dù có thêm chút phiền toái nữa cũng chẳng sao.
Điều quan trọng cần làm nhất bây giờ là tắm rửa và đi ngủ. Mỗi ngày khám bảy tám chục người bệnh, quả thật hao tâm tổn sức rất nhiều.
Tắm rửa xong, Giang Nguyên lấy một miếng Sơn 'Tham lâu năm ở đầu giường bỏ vào miệng rồi năm xuống, vừa ngậm vừa từ từ chìm vào giấc ngủ, không nghĩ đến còn có người nhắc tên của hắn.
Sắc mặt Lưu Bách Căn vô cùng khó coi bước vào. đại sảnh, cũng không thèm nói gì với ai mà đi thẳng lên lầu. Bây giờ tâm trạng của y không được tốt. Sau khi cha của y đại diện cho cả nước từ hơn mười năm trước, không ai dám tỏ thái độ với y như vậy, càng chưa từng chịu nhục qua như thế. Mấy năm vừa qua, Thiên Phong phát triển kinh khủng, độc chiếm ngôi vị đầu bảng trong hệ thống công nghiệp nước nhà, lại càng không có người nào dám không nể mặt Lưu Bách Căn y.
Nhưng lúc này, chẳng những có người không nể mặt y, lại còn không nể mặt cha của y, đánh y ngay trước mặt người phụ nữ khác. Y nhất định sẽ khiến cho tên tiểu tử không nể mặt y phải nếm mùi hậu quả như thế nào.
- Bách Căn, bác sĩ đâu? Không mời đến được sao?
Trong lúc Lưu Bách Căn đang khó chịu bước lên lầu, dưới lầu truyền đến một giọng nói nặng nề.
Nghe được lời này, bước chân Lưu Bách Căn dừng lại, sau đó xoay người nhìn người đàn ông trung niên dưới lầu, nói:
- Bác sĩ Tiểu Giang nói không đến.
- Không đến?
Người đàn ông trung niên có chút sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói: