Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Nguyên, Kim sư phụ biết Giang Nguyên không có nói đùa. Nhưng ông cũng đã nhìn thấy thể lực của Giang Nguyên, nếu để hắn leo xuống vách núi, quả thật dễ hơn ông rất nhiều, hẳn vấn đề cũng không lớn. Cho dù không hái được thuốc, ít nhất cũng không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng dù sao cũng vẫn phải cảnh báo một câu.
Giang Nguyên cười nói:
- Kim sư phụ cứ yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa có người có kinh nghiệm như Kim sư phụ một bên, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề.
- Được rồi, nếu cậu đã kiên trì như vậy, vậy thì cứ xuống đi.
'Thấy Giang Nguyên kiên trì như thế, Kim sư phụ hiển nhiên không nói gì thêm. Hái thuốc không phải là chuyện đơn giản. Dù sao ông cũng đã nói là nó nguy hiểm, với lại mùa đông cũng không có độc xà độc trùng gì cả. Nếu cậu cứ khăng khăng muốn xuống, đó không phải là chuyện của ông. Nhiều nhất ông chỉ có thể giúp cậu chuẩn bị một chút, bảo toàn tính mạng cho cậu là được.
Nghĩ như vậy, Kim sư phụ liền đứng lên, từ trong giỏ thuốc lấy ra dây thừng, bước đến vách núi, ý định tìm một nơi ổn thỏa cho Giang Nguyên leo xuống.
- Này, Kim sư phụ, Kim sư phụ, bên này, tôi muốn xuống bên này.
Nhìn Kim sư phụ bước đến vách núi phía đông, Giang Nguyên vội vàng la lớn.
- Phía tây?
Kim sư phụ sửng sốt, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên, trầm giọng nói:
- Phía tây không có mặt trời, mây cũng chưa tan đi, xuống đó nguy hiểm lắm.
- Phải xuống phía tây. Vì Mộc Long Căn thích nơi ẩm ướt, tỷ lệ sinh trưởng ở phía tây sẽ cao hơn.
Giang Nguyên bình tĩnh nói:
- Được rồi, Kim sư phụ, ông quay lại nói với con cháu của ông tận lực tìm ở vách núi phía tây đi.
Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Giang Nguyên, Kim sư phụ chỉ thiếu điều không bốc hỏa lên mà thôi. Tôi là người hái thuốc lâu năm, còn không rõ tập tính của loại thuốc này sao. Cậu chỉ là một đứa nít ranh hỉ mũi chưa sạch, còn đứng đó chỉ tay năm ngón?
Mặc dù tức giận trong lòng, nhưng ngại thân phận kim chủ của Giang Nguyên, cũng đành nhịn xuống, không nói một lời bước đến vách núi phía tây, tùy tiện tìm một cây đại thụ, dùng dây thừng buộc chặt xung quanh, chuẩn bị cho Giang Nguyên xuống núi.
Lão Cố bước đến vách núi nhìn xuống, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, rồi lại nhìn gương mặt âm trầm của Kim sư phụ, vội vàng nói với Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang, nguy hiểm lắm đấy. Tôi thấy hay là cậu đừng xuống, có những người chuyên nghiệp làm là được.
- Không sao đâu. Nguy hiểm nào mà tôi chưa thử qua chứ.
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của lão Cố, Giang Nguyên có chút cảm kích, trấn an nói.
- Được rồi, bác sĩ Giang, cậu sang đây đi.
Nghe tiếng Kim sư phụ gọi mình, Giang Nguyên liền bước nhanh đến.
Nhìn dây thừng trong tay Kim sư phụ, Giang Nguyên cảm thấy rất hài lòng. Những thứ mà Kim sư phụ chuẩn bị không tệ lắm. Vì để bảo vệ tính mạng, những người chuyên hái thuốc đều rất cẩn trọng.
Nhìn sợi dây thừng Kim sư phụ quấn chặt vào thân cây, còn có dây bảo hiểm, Giang Nguyên gật đầu, tiếp nhận sợi dây trong tay Kim sư phụ, không đợi Kim sư phụ hỗ trợ đã tự buộc vào thắt lưng của mình.
Nhìn động tác lưu loát của Giang Nguyên, Kim sư phụ cũng có chút sửng sốt, chờ ông khôi phục lại tinh thần thì Giang Nguyên đã nhảy xuống.
Nhìn thân ảnh Giang Nguyên biến mất trước mắt, lời Kim sư phụ còn chưa kịp nói, sắc mặt đã trắng bệch, vội vàng nhìn xuống, sợ Giang Nguyên đụng vào vách núi thì tiêu đời.
Nhưng cũng may, khi nhìn xuống, chỉ thấy vị bác sĩ Tiểu Giang này nắm chặt sợi dây thừng, dùng tốc độ cực nhanh và thuần thục, đạp hai chân vào vách núi, cực kỳ lưu loát mà đi xuống. Cứ khoảng ba bốn thước lại đạp vào vách núi lần nữa, rất nhanh đã xuống đến khu vực có sương mù bao phủ.
Nhìn đến đây, Kim sư phụ há hốc mồm, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất. Ông hái thuốc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có người xuống núi một cách dứt khoát như thế. Bây giờ ông mới hiểu ra, thì ra bác sĩ Tiểu Giang là một cao thủ. Khó trách lại tự tin như thế.