Sau khi nhai khúc sâm núi xong, nó liền hóa thành một làn dịch thơm ngát, ấm áp chậm rãi chảy từ yết hầu vào dạ dày Giang Nguyên...
- Phát hiện ra năng lượng sinh vật đặc thù... Bắt đầu hấp thu...
Hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái Giang Nguyên bắt đầu lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu hắn, sau đó Giang Nguyên liền từ từ rơi vào ngủ sâu. Hơi thở trong Khí Hải của hắn cũng bắt đầu tự động vận hành trong cơ thể, di chuyển theo hai mạch Nhâm Đốc, chậm rãi di chuyển...
Mà hơi thở này vận hành, trong không gian có một luồng khí tức trong trẻo lờ mờ cũng chậm rãi bị Giang Nguyên hút vào trong thân thể, sau đó hợp với dòng khí đang vận hành kia, làm cho dòng khí này từ từ trở nên lớn mạnh.
Dòng khí này dần dân di chuyển tới tứ chỉ của Giang Nguyên, di chuyển từ tứ chi vào cơ thể, dần dần có một luồng hơi thở mờ nhạt bắt đầu tràn ngập ra, giống như mấy ngày trước, khi Giang Nguyên ăn xong một khúc sâm núi hai trăm năm kia.
Hơi thở đó vận hành theo lưồng khí khắp toàn thân, tràn ngập ra, sau đó bắt đầu chậm rãi dung nhập hoàn †oàn vào kinh mạch trong thân thể, còn cả cơ thể, khung xương. Điều này khiến bộ xương của hắn cũng bắt đầu phát sinh một số thay đổi mắt thường khó thấy được, chỉ khiến cơ thể thoáng cứng cỏi thêm một tia, mà mật độ xương cũng bố trí dày hơn một chút.
Không biết bao lâu sau, thân thể nhẹ nhàng chấn động, lông mày Giang Nguyên cũng hơi nhíu lại, trong đầu nhanh chóng có tin tức hiện lên:
- Cơ thể sắp tỉnh lại, tạm dừng hấp thu năng lượng sinh vật đặc thù. Đuôi thứ tư trong cửu vĩ tích lũy được 7%...
Cùng với tin tức này, hai mắt Giang Nguyên lúc này cũng chậm rãi mở ra, lại thấy lão Cố đang trợn mắt nhìn về hướng hắn. Thấy hắn đã tỉnh lại, lão Cố hơi cười nói:
~ Thầy thuốc Giang, cậu tỉnh rồi. Máy bay đã hạ cánh, sắp sửa xuống máy bay rồi. Tôi còn đang định gọi cậu dậy đấy!
- Ừ ừ... Lần này ngủ cảm thấy thoải mái thật...
Giang Nguyên cởi dây an toàn, ngồi thẳng người dậy, duỗi thắt lưng sảng khoái. Chỉ nghe lưng hắn vang lên tiếng răng rắc, khiến Giang Nguyên không nhịn nổi, thở dài một hơi khoan khoái.
- Nhìn có vẻ... Sau khi cậu ngủ dậy, tỉnh thần tốt hơn hẳn nhỉ... Hiện tại tôi mới coi như không lo lắng nữa!
Lão Gố cười ha hả nói.
Hai người xuống máy bay xong liền có người tới đón, sau đó có cả đoàn cảnh sát hộ tống, đi thẳng một đường vào trong thành phố.
- Vất vả rồi... Thầy thuốc Giang vất vả rồi...
Trước khi hai người lên xe, Dương Vân Dương đã nhận được điện thoại, vẫn chờ đợi ở nhà. Ông bắt tay
Giang Nguyên, vẻ mặt hưng phấn kích động.
~ Trưởng ban... Hiện tại tôi phải đi chế thuốc, nhanh chóng để Dương lão uống thuốc đã!
Lúc này tất nhiên Giang Nguyên chẳng muốn chậm trễ chút thời gian nào, trầm giọng nói.
- Tốt tốt... Đến đây, đến bên này...
'Thấy Giang Nguyên muốn đích thân chế thuốc, Dương Vân Dương vội vàng dẫn Giang Nguyên về phòng bếp phía sau, vừa đi vừa nói:
- Thầy thuốc Giang, những thứ thuốc khác cậu cần đều đã chuẩn bị tốt rồi. Để chút cậu kiểm tra lại một lần! Còn cần gì bổ sung thì cứ nói cho tôi biết!
- Tốt rồi!
Giang Nguyên gật đầu. Sở dĩ hắn kiên trì muốn tự mình ra tay là muốn cam đoan thuốc này không sai một chút nào. Dù sao thì ba cây Mộc Long Căn cũng không nhiều, không thể lãng phí một hai cây được, như vậy thật sự quá đáng tiếc.
Trong một phòng bếp nhỏ riêng biệt, nơi này còn có một người bào chế thuốc riêng đứng chờ.
- Hoàng kỳ ba mươi khắc... - Phòng phong hai mươi khắc...
- Tảo hưu mười lăm khắc...
Giang Nguyên vừa đọc, người bào chế thuốc bên cạnh liền nhanh chóng đưa một phần thuốc đã chuẩn bị tốt tới trước mặt Giang Nguyên. Giang Nguyên nhận thuốc xong liên đưa lên mũi ngửi, xác nhận và phán đoán không có vấn đề gì xong, lúc này mới đem thuốc này cho vào trong một bình gốm nhỏ đã chuẩn bị trước.
Sau khi cho tất cả thuốc vào rồi, lúc này Giang Nguyên mới lấy Mộc Long Căn từ túi ra, vô cùng cẩn thận cắt ra, dùng nước rửa sạch, sau đó mới cho vào trong bình. Hắn lại đổ thêm hai chén nước suối núi Ngọc. Tuyền, lúc này mới đặt lên trên cái lò nhỏ bên cạnh, chậm rãi sắc thuốc.
Dương Vân Dương đứng một bên, lúc này cũng nhìn chäm chằm vào lò lửa, cẩn thận xem động tác của Giang Nguyên, chờ thuốc ra lò. Đối với chuyện của cha mình, quan hệ với việc nhà họ Dương có thể kéo dài thuận lợi hay không, ông cũng không dám coi thường chút nào.