Tuyệt Phẩm Thiên Y

Vị tướng trầm giọng nói với sĩ quan bên cạnh.

- Là người đứng đầu bên phải kia...

Sĩ quan vội vàng chỉ về hướng đội ngũ đang tới.

- Hả...

Tướng quân sửng sốt, nhìn cả đội ngũ, thấy Giang Nguyên ở bên phải, lúc này mới nhận ả không phải đội ngũ có mười người mà là mười một người.

Nhìn Giang Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ đúng là quân lính tiêu chuẩn, tướng quân gật đầu, thoáng hơi trầm ngâm, sau đó lại liếc hắn một cái mới dời tầm mắt đi, trầm giọng quát:

- Nghiêm, nghỉ....

Nhìn động tác mười người đều nhịp, tướng quân bắt đầu phát biểu:

~ Các đồng chí, thủ trưởng sẽ tới tiễn các đồng chí. Mọi người nhất định phải có tinh thần không sợ hy sinh, toàn lực vì...

- Vâng!


Mọi người đồng thanh quát to. Giang Nguyên cũng trầm giọng đáp theo nhóm người, trong mắt lại lóe lên ánh sáng khác thường, giống như nhớ lại những năm còn ở trong đội ngũ...

Đứng thẳng ngẩng đầu bên cạnh có các đồng đội, có Ky Đầu, có Tích Nghiêm, Đại Hùng... Đội trưởng đứng trước đội ngũ, một chân đá tới:

- Giang Nguyên, đứng nghiêm...

Năm đó đội trưởng cũng dùng phương thức huấn luyện quân đội như vậy đã huấn luyện tất cả chiến sĩ. Điều này cũng khiến năm đó Cô Lang trở thành đội ngũ đặc sắc nhất trong giới lính đánh thuê, là một đội ngũ đánh thuê có kỷ luật nghiêm khắc còn hơn cả quân đội.

- Chào...

Bên cạnh truyền tới tiếng hét lớn, trong nháy mắt khiến Giang Nguyên tỉnh táo lại, tay giơ lên bên tai giống như đã qua huấn luyện cả trăm vạn lần.

Vụ tổng chậm rãi đi qua đội ngũ, bắt tay từng chiến sĩ một.

- Cẩn thận...

- Nhất định phải trở về an toàn...

- Nhân dân cần các cậu...

Đi tới bên cạnh Giang Nguyên, Vu tổng nhẹ nhàng nắm tay hắn, mỉm cười nói, sau đó mới nhìn dáng vẻ Giang Nguyên, hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉ sửng sốt liền nở nụ cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai Giang Nguyên, nói:

~ Cháu ạ, cháu là thầy thuốc duy nhất trong đội ngũ, cũng là thầy thuốc đầu tiên đến tâm chấn Lỗ Sơn. Cố gắng giữ gìn, đi rồi làm việc thật tốt, cố hết sức đại biểu quốc gia, làm chút việc cho người dân!

- Vâng, thủ trưởng! Giang Nguyên mím chặt môi, gật mạnh đầu.

Nhìn vẻ mặt kiên nghị của Giang Nguyên, Vu tổng mỉm cười gật đầu, sau đó lại vỗ vỗ bả vai Giang Nguyên.

Vị tướng bên cạnh cũng âm thầm gật đầu. Xem ra mình không kiên trì ngăn cản người này lên máy bay là đúng. Hắn có khí chất quân nhân, có lẽ là từ một nhánh bộ đội nào ra, cũng có lẽ hiện tại là bộ đội đặc thù...

~ Xuất phát!


Cùng với một tiếng quát to, đội ngũ lại xoay trái, sau đó bước chỉnh †ề, chạy vào trong khoang máy bay.

Sau khi ngồi xuống khoang, lúc này mọi người bắt đầu lưu loát lấy ba lô xuống, ôm trước ngực, sau đó đeo. dù trong khoang lên.

Nhìn động tác của mọi người, Giang Nguyên cũng vội vàng gỡ ba lô xuống. Ba lô của hắn nhẹ hơn của mọi người nhiều. Trong ba lô của mọi người đều vang lên tiếng loảng xoảng, có rất nhiều thiết bị thông tin vệ tỉnh và nước uống, thức ăn, dường như chỉ có của hắn là nhẹ.

~ Người anh em, của cậu đây!

Đợi tới khi Giang Nguyên ôm ba lô trước ngực tốt rồi, người bên cạnh liền đưa hắn một cái dù.

Giang Nguyên quay đầu nhìn chiến sĩ đưa dù tới kia, nhận xong liền gật đầu cười nói:

- Cám ơn!

Mọi người đều hỗ trợ nhau sửa sang lại ba lô dù, rất nhanh liền có người động tác nhanh tới giúp Giang Nguyên kiểm tra và sửa sang lại tốt ba lô dù trên lưng.

~ Nơi này hơi lỏng... Phải kéo chặt lại...

Người phía sau kéo ba lô dù của Giang Nguyên, ý bảo hắn kéo chặt thêm một chút, sau đó giúp hắn sửa sang lại tốt rồi mới ngồi xuống một bên.

Lúc này Giang Nguyên cũng nhìn rõ người trước mắt này lộ khuôn mặt chữ quốc, hai hàng lông mày dày, vai rộng, rất giống đội trưởng năm xưa...

- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Nhiệm vụ lần này cực kỳ gian khó, điều kiện mặt đất cũng hiểm trở phi thường. Khu Lỗ Sơn cao hơn nước biển 4000m, có nhiều thung lũng sâu, còn có sông lớn chảy mạnh. Nơi này có rất nhiều dấy núi trùng điệp, chỉ có ít vùng bằng phẳng, còn lại là rừng rậm rạp, cho nên mọi người đều nhất định phải cẩn thận.


- Mặc dù chúng ta không có bản đồ mặt đất, không có tư liệu khí tượng nhưng tôi tin rằng nhất định mọi người có thể hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ...

Vị chiến sĩ có vẻ là tiểu đội trưởng của tiểu đội này trầm giọng nói tiếp:

- Mọi người nhớ kỹ, nhất định đừng khẩn trương. Trên trời có thể xuất hiện tình trạng không mở được dù, nhưng nhớ kỹ, một khi phát hiện bất thường, lập tức mở dù dự phòng... Nhớ chưa?

- Rõ rồi!

Mọi người lại đồng thanh đáp.

- Tốt...

Đội trưởng gật đầu rồi, lại đi tới ngồi xuống cạnh Giang Nguyên, nhìn về phía hắn, mặt lộ vẻ tươi cười, nói:

~ Người anh em, cậu thuộc sư đoàn nào? Giang Nguyên chần chừ một chút trong mắt hiện lên một tia mê mang, sau đó rốt cục buông lỏng mà nở nụ cười:

- Đặc vụ ở nước ngoài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận