Tuyệt Phẩm Thiên Y

Giang Nguyên đành lại lần nữa cảm ơn nói:

- Cháu cảm ơn ông ạ, mấy ngày nữa cháu sẽ đưa Tiểu Bảo đến dập đầu với ông.

- Nói gì vậy, đều là người nhà mà. Gậu là bạn tốt, anh em tốt của Bảo Cường, người hàng xóm láng giềng như chúng tôi chẳng lẽ là người ngoài sao?

Ông lão khế đập đập quải trượng, đang định nói tiếp thì lúc này phía Viện y tế lại có một người chạy đến, từ xa đã lớn tiếng kêu lên:

- Thầy thuốc Giang, bên này có người cần cấp cứu, xin anh mau qua đây một lát.

Nghe thấy lời này, ông lão lập tức nói với Giang Nguyên:

- Thầy thuốc Giang, tôi biết cậu bận, bây giờ còn rất nhiều người đang chờ cậu cứu, cậu đi trước đi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp ổn thỏa bên này, cậu cứ yên tâm!


- Được, vậy phiền ông vậy!

Giang Nguyên thấy chuyện cũng đã được sắp xếp gần xong, nghe thấy lời này cũng yên tâm, vội chạy về phía Viện y tế.

Giang Nguyên chạy về phía Viện y tế, lúc này bên đó đã có người nhìn quanh bên ngoài, thấy Giang Nguyên quay về, vội nói:

- Thầy thuốc Giang, mau mau mau, thầy thuốc Đào. không xử lý được.

Nhìn dáng vẻ kinh hoàng của người nọ, Giang Nguyên nhíu mày, vội vọt vào trong lều vải có một đám người đang vây quanh bên ngoài.

Hắn vừa mới vào lều đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc truyền đến. Thầy thuốc Đào đang đứng ở đối diện luống cuống tay chân đè bắp đùi một người, trên người toàn vết máu đỏ sẫãm.

- Thầy thuốc Giang mau lên, tôi không cầm được máu.

Thấy Giang Nguyên đi vào, thầy thuốc Đào như gặp. được cứu tỉnh, vội kêu lên.

Giang Nguyên nhanh chóng đeo một đôi găng tay vô khuẩn từ trên bàn ở bên cạnh, đi lên phía trước liền thấy vị trí bắp đùi gần đầu gối bên trái của một người có vết thương cực lớn, hơn nữa còn đang chảy rất nhiều máu.

Lúc này thầy thuốc Đào đang dùng một chiếc khăn quấn chặt bên trên đầu gối, nhưng hình như hiệu quả không lớn, máu vẫn không ngừng chảy.

Giang Nguyên bước lên trước, sau khi nhìn nhìn, lập tức giơ tay bóp chỗ đầu gối của người này. Cùng với hành động này của Giang Nguyên, máu trên chân người bị thương rất nhanh liền chảy chậm hơn hẳn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Bảy tám giây sau, tình hình tốt hơn, dần dần chỉ còn mấy giọt máu chậm rãi chảy.

Thấy tình hình này, thây thuốc Đào mới thở phào nhẹ nhõm, buông khăn lông trong tay ra.


- Thầy thuốc Đào, cầm giúp tôi hộp châm bạc ở trong hòm cấp cứu của tôi ra đây với.

'Thấy Giang Nguyên nói vậy, thầy thuốc Đào vội đi qua một góc lấy hòm cấp cứu ra, sau đó đưa hộp châm bạc ở bên trong cho Giang Nguyên.

Giang Nguyên giơ tay rút ba cây châm bạc ở bên trong ra, lưu loát cắm lên đầu gối rồi mới buông tay.

'Thấy Giang Nguyên buông tay, thầy thuốc Đào này còn có chút căng thẳng, sợ lại bắt đầu chảy máu. Có điều sau khi thầy thuốc Giang buông tay, nơi vết thương vân chỉ thỉnh thoảng nhỏ một hai giọt máu, hoàn toàn không xuất hiện tình trạng tiếp tục chảy máu.

Giang Nguyên vừa nhìn người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch nằm trên bàn, rõ ràng đã bị hôn mê, vừa tiến sát lại gần nhìn vết thương. Lúc này hắn đột nhiên nhíu mày, †râm giọng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Thầy thuốc Giang, bọn tôi vừa đưa được anh ta ra ngoài. Khi ra ngoài, chân trái của anh ta bị một ống thép. xuyên qua, không ra được, chúng tôi đành kéo chân anh ta ra. Có điều khi chúng tôi kéo ra thì chân anh ta đã chảy máu, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều. Một người trung niên ở bên cạnh vẻ mặt căng thẳng cầu khẩn nói:

- Thầy thuốc Giang, ngài nhất định phải cứu người em trai mới có hơn ba mươi tuổi này của tôi với, cháu tôi mới tám tuổi, vừa mất mẹ, nếu giờ...


Giang Nguyên cau mày, cầm ống nghe nghe nhịp tim, sau đó nói với thây thuốc Đào đang ở bên cạnh chờ quyết định của hắn:

- Mất máu quá nhiều, mau bổ sung dịch, treo hai ống tĩnh mạch, chúng ta cố hết sức.

- Được.

Nghe thấy lệnh của Giang Nguyên, thầy thuốc Đào. vội luống cuống tay chân đi phối thuốc. Anh ta biết rõ người trẻ tuổi này đã bị sốc do lượng máu thấp, ở đây không có máu truyền nên đành bổ sung dịch.

Thấy thầy thuốc Đào đi chuẩn bị rồi, Giang Nguyên nhìn tình hình là biết không cần đo huyết áp nữa. Nếu lượng máu không bổ sung được thì người này nên chết thì vân chết. Điều bây giờ hắn cần giải quyết là làm thế nào để xử lý vấn đề vết thương này, nhìn có vẻ tương đối nghiêm trọng. Nếu không giải quyết vấn đề vết thương chảy máu này thì bệnh nhân cũng sẽ chết, châm bạc của hắn chỉ khống chế được nhiều nhất nửa tiếng.

Nói cách khác, hắn phải xử lý xong vết thương nhìn có vẻ rất phiên phức này trong vòng nửa giờ. Hơn nữa hắn còn phải nghĩ cách đảm bảo lượng máu mất đi được bổ sung, loại tỷ lệ thực hiện được này thật khiến Giang Nguyên khế thở dài.

Giang Nguyên cau mày nhìn nhìn đứa trẻ không lớn hơn Tiểu Bảo là bao mà người trung niên đang dắt tay, còn cả sự bất đắc dĩ lờ mờ thoáng qua trong mắt của đứa trẻ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận