Tuyệt Phẩm Thiên Y

Nhìn Giang Nguyên thông qua cái lỗ nhỏ, hút từ bên trong ra một loạt ống chất lỏng màu đỏ nhạt, lúc này đôi mắt to xinh đẹp của Vương Mịch tràn đầy vẻ không thể tin được.

- Anh, làm sao anh làm được vậy?

'Thấy Giang Nguyên thuận lợi hút được chút máu cuối cùng ra, sau đó bắt đầu xử lý bước cuối, cuối cùng Vương Mịch cũng không nhịn được hỏi.

Giang Nguyên cười cười nói: - Dựa vào cảm giác. - Cảm giác?

Vương Mịch mở to hai mắt, trừng mắt nhìn chằm chăm vào vào Giang Nguyên, dường như muốn nhìn ra một tia nói dối từ trên khuôn mặt hắn vậy.

Nhưng cô ta thất bại rồi, tinh thần của Giang Nguyên cường đại như vậy, nếu hắn muốn che giấu điều gì thì làm gì có ai nhìn ra được chứ?

Cuối cùng Vương Mịch cũng chỉ có thể chấp nhận cách nói này vì cô ta cũng không nghĩ ra Giang Nguyên có thể có thủ đoạn nào nữa, có thể làm được điểm này. Chỉ có lý do này có lẽ cô ta còn miễn cưỡng chấp nhận được.

'Tôn Nghị ở phía sau sững sờ nhìn Giang Nguyên lấy chỗ máu đó ra, đương nhiên anh ta hiểu điều này có nghĩa là gì.


- Điều này sao có thể, điều này sao có thể?

Tôn Nghị lẩm bẩm tự nói, nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Giang Nguyên lại có thể hoàn thành cuộc phẫu thuật này. Thậm chí một khắc trước anh ta còn tưởng Giang Nguyên đang làm cho hết trách nhiệm.

Nhưng hiện tại rất rõ ràng, Giang Nguyên đã có chuẩn bị trước, lời cười nhạo trước đó của anh ta bây giờ đều trở thành chuyện nực cười, ngược lại đều đang cười nhạo anh ta.

Thuận lợi hoàn thành phẫu thuật xong, Giang Nguyên lại cẩn thận xem máy giám sát điện tâm đồ. Sau khi chắc chắn nhịp tim hô hấp của người bệnh đều ổn định, hắn hài lòng gật đầu, sau đó tháo găng tay ra, cười với Vương Mịch nói:

- Được rồi, thầy thuốc Vương, phẫu thuật làm xong rồi, tiếp sau đây giao cho hai người đấy!

- Vất vả rồi!

Giang Nguyên lại gật gật đầu với Vương Mịch rồi ném găng tay trong tay vào thùng rác, sải bước đi ra khỏi lều vải. Nhưng trước khi bước ra khỏi lều vải, Giang Nguyên vẫn quay đầu nhìn Tôn Nghị, cười một cái nói:

- Lần này thầy thuốc Tôn được mở mang kiến thức rồi chứ?

Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, còn cả vẻ mặt vừa nãy của hắn, lúc này khuôn mặt Tôn Nghị xanh mét, chỉ chưa phụt ra một ngụm máu tươi mà thôi.

- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang thế nào rồi ạ?

Cô gái vẫn luôn ở bên ngoài thấp tha thấp thỏm thấy. Giang Nguyên đi ra vội đứng dậy, căng thẳng hỏi.

Giang Nguyên cười gật đầu, nói:


- Phẫu thuật làm xong rồi, bây giờ chủ yếu quan sát, chỉ cần vượt qua 24h này thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, cuối cùng sẽ xem tình hình khôi phục của anh ta.

- Thật sao? Cảm hơn thầy thuốc Giang, cảm ơn anh.

Trên khuôn mặt căng thẳng của cô gái trẻ tuổi cuối cùng cũng lộ ra vẻ hưng phấn, cảm kích rơi nước mắt, liên tục nói cảm ơn với Giang Nguyên rồi mới chạy vào. trong lầu vải.

'Thấy vẻ mặt mừng rỡ của cô gái trẻ đó, Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó vươn vai. Mặc dù hắn lại để lộ mấy phần thực lực trước mặt bọn Tôn Nghị nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất thì hắn đã làm một việc tốt. Hơn nữa nhìn dáng vẻ muốn nôn ra máu của Tôn Nghị, cảm giác của hản thật sự không tệ.

Giang Nguyên khẽ lắc đầu, ném hết vấn đề đau đầu đó ra sau đầu, sau đó cười cười.

Đến gần tối, cổng thôn truyền đến tiếng kêu của ô tô, hai chiếc xe nâng mở đường, chậm rãi đi vào xã Tề La.

Sau bảy ngày, cuối cùng đường từ huyện đến xã Tê La cũng được thông. Giang Nguyên và thầy thuốc Đào đứng. trong đám người, nhìn một loạt xe đi vào. Sau khi liếc nhìn nhau một cái, hai người cuối cùng cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Cứu viện đến rồi thì tất cả đều được đảm bảo, nếu gặp phải bệnh nhân ở đây không có điều kiện thì cũng có thể đưa đến huyện. Xã Tề La bị phá hủy hơn phân nửa cũng có thể xây dựng lại sau khi đã tiến hành sửa sang cuối cùng.

Một loạt cảnh sát vũ trang nhảy từ trên xe xuống, sau đó chuyển xuống một đống dụng cụ, thuốc và thức ăn, lều vải... bắt đầu dựng ở gần đó. Lúc này những đứa trẻ trong xã đều vây quanh những chiếc xe này, vui sướng chạy quanh.


Có một phóng viên lúc này cũng đang đứng ở cổng thôn, vui mừng nói trước camera: “Hiện tại con đường từ Lỗ Sơn đến xã Tề La cuối cùng cũng được thông. Mọi người đều biết tin mấy ngày trước xã Tê La là một xã chịu thiên tai tương đối nghiêm trọng, bây giờ cuối cùng đường cũng đã thông, chúng ta có thể thấy các thôn dân đang ở đó vui mừng chào đón cứu viện đến, có lẽ bọn họ chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi."

Một đêm này mọi người đều rất hưng phấn, lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng được nhìn thấy xã mình được nối với thế giới bên ngoài. Cảm giác khi bị cách biệt với thế giới bên ngoài được loại bỏ khó mà diễn đạt bằng lời.

Đêm nay mặc dù hơi ồn nhưng Giang Nguyên ngủ rất ngon, rất thoải mái. Tiểu Bảo nằm bò trên người hắn, cũng ngủ rất say, rất yên ổn.

Mười giờ sáng, phố cổ rất náo nhiệt, trên thị trấn xã Tê La, những người may mắn sống sót đều buông cuốc, xẻng và tất cả công việc trong tay xuống, đều đến bên dưới cây đại thụ ở phố cổ.

Nhìn mấy trăm thôn dân tụ tập lại, ánh mắt của các nhân viên cứu viện đang giúp đỡ dọn dẹp đống đổ nát đều tò mò nhìn qua, đều cảm thấy hình như có chuyện gì sắp xảy ra.

Mà hai người phóng viên đang quay cảnh cứu viện lúc này cũng ôm camera chạy đến bên này. Phóng viên cầm microphone, vẻ mặt nghiêm trọng nói trước camera: “Chúng tôi không biết tại sao các thôn dân lại tập trung lại, nhưng tôi nghĩ có lẽ đây là một tập tục của xã Tề La, lúc này đi lễ tế bạn bè người thân hàng xóm đã mất.”

Giang Nguyên mặc một thân quần áo màu trắng, đầu đội vải bố, cầm tay Tiểu Bảo, lẳng lặng quỳ gối trước ba cỗ quan tài, nghe tiếng hô của Dương thúc công, người chủ trì ở bên cạnh cẩn thận ở phía trước dâng hương, khấu đầu, đốt giấy theo quy trình nghi thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận