Mặc dù cô ta là thầy thuốc, không có gì chưa nhìn thấy cả nhưng tình hình này thì thật đúng là...
La y sư ở bên cạnh lúc này cũng chú ý đến tình trạng cột chống trời này, lại lần nữa cảm thán, liên tục lắc đầu cảm thán:
- Khả năng khôi phục mạnh quá, mất máu nhiều thế mà mới qua một đêm khí huyết đã khôi phục dồi dào như vậy, lợi hại, lợi hại.
“Đúng thế, đương nhiên lợi hại, nếu ông có thể cứng lên cao như vậy thì ông đã không nói thế rồi.”
'Tôn Nghị ở bên cạnh thầm cúi đầu oán thầm, sau đó lại liếc nhìn một cái, thầm nghĩ: “Buổi sáng ông đây cũng chẳng khác là bao, hừ.”
Giang Nguyên chậm rãi tỉnh lại khi ba người một người ngượng ngùng, một người cảm thán, một người oán thầm.
“Cơ thể chữa trị xong, sắp tỉnh lại, năng lượng tiêu hao 12%, hiện tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi 4 là 15%.”
Cảm thấy trong đầu hiện lên tin tức, Giang Nguyên chậm rãi mở mắt ra. Mặc dù hắn cảm thấy nhiệt độ môi trường vẫn tương đối ấm áp nhưng lại thấy cả người có chút lạnh lẽo.
Khi đang cảm thấy kỳ lạ thì hắn liền thấy một khuôn mặt già nua xuất hiện trong tâm mắt mình, nhìn hắn bằng đôi mắt hưng phấn quái dị, như là hắn là một cái bánh mì được bôi đây mật ong vậy.
Nhìn dáng vẻ này, Giang Nguyên không khỏi rùng mình, theo bản năng kéo chăn nhưng lại phát hiện người mình trần trưồng, hình như chẳng có gì cả.
Khi hắn đang kinh hãi thì lại thấy hai khuôn mặt khác, một người là Tôn Nghị đang oán hận nhìn mình, một người nữa là Vương Mịch khuôn mặt hơi hồng hồng, cúi đầu nhưng ánh mắt lại vừa lúc gặp ánh mắt hắn, phát hiện hắn tỉnh rồi liền ngượng ngùng bối rối dời đi.
- Á? Giang Nguyên ý thức được có điều gì đó không ổn, vội ngồi dậy, cuộn chân, sau đó mới chắc chắn mình vẫn mặc một chiếc quần lót, ít nhất thì cũng còn hơn vừa nãy hẳn tưởng mình hoàn toàn trần như nhộng.
Giang Nguyên hai tay che ngực, có chút kinh ngạc nhìn vị lão đồng chí chỉ còn thiếu chảy nước miếng, còn cả bọn Tôn Nghị, Vương Mịch, ngạc nhiên nói:
- Các người muốn làm gì?
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Giang Nguyên, La y sư cười khan hai tiếng:
- Thầy thuốc Giang, chào cậu, cậu mặc quần áo trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện!
- Quần áo à.
Giang Nguyên nhìn nhìn xung quanh mới nhìn thấy quần áo của mình ở một góc bên cạnh, bên trên toàn là máu và lỗ hổng, hình như không mặc được.
La y sư ở bên cạnh thấy động tác của Giang Nguyên, bật cười, quay đầu nhìn Tôn Nghị nói:
- Em tìm bộ đồng phục cho thầy thuốc Giang trước đi.
- Hả dạ.
Tôn Nghị đáp một tiếng, vội lấy một bộ đồng phục. mới ở bên cạnh ném cho Giang Nguyên.
Mặc dù đồng phục hơi mỏng nhưng có còn hơn không, ít nhất thì cũng sẽ không quá lạnh khi ở trong lều vải bật điều hòa này.
Giang Nguyên lập tức mặc đồng phục vào, cuối cùng cũng không xấu hổ như vậy nữa. Hơn nữa lúc này hắn cũng nghĩ ra rồi, chắc chắn là khi hắn ngất xỉu được người ta phát hiện, sau đó đưa đến chỗ Tôn Nghị và Vương Mịch.
Có điều lão già này nhìn hắn như vậy làm gì, không phải lão ta có sở thích đặc biệt gì đấy chứ, vừa nấy chắc nhà hắn không bị lão chiếm tiện nghỉ gì chứ?
- Thầy thuốc Giang, đừng căng thẳng như vậy.
Lúc này La y sư mỉm cười nói: - Bây giờ thân thể của cậu đã khỏi hẳn rồi chứ!
Lúc này Giang Nguyên cũng biết ông già này có quan hệ rất mật thiết với Tôn Nghị và Vương Mịch, dường như ông ta là trưởng bối của hai người, chắc ông †a cũng rất giỏi về phương diện y học. Vừa nãy tình hình của hắn cũng bị ba người này quan sát cả quá trình nên hắn cũng không giấu diếm, hơi hoạt động chân tay, sau đó nói:
- Cảm ơn lão tiên sinh đã quan tâm, tôi ổn hơn nhiêu rồi.
- Ha ha, ổn hơn nhiều thì tốt, nên biết là khi chúng tôi nâng thầy thuốc Giang từ bên kia về, trên người cậu đầy vết thương, rất nhiều chỗ bị thương nghiêm trọng, bây giờ đều khỏi rồi, khả năng khôi phục của thầy thuốc Giang thật kinh người mà.
Vị La y sư này đúng là gừng càng già càng cay, lập †ức đưa ra một số điểm để tỏ ý ông ta biết rất nhiều, để Giang Nguyên không đến nỗi nói những thứ lung tung dọa người.
Nghe được lời này, Giang Nguyên cười ha ha, làm sao hắn không biết ý của vị lão đồng chí này được chứ, hắn lập tức giả bộ ngu ngốc, nói:
- Là lão tiên sinh cứu tôi về ạ, thật cảm ơn ông quá. Hôm nào nhất định phải bày tiệc cảm ơn lão tiên sinh, cảm ơn ơn cứu mạng!
“Tiểu hồ ly.”
Nhìn dáng vẻ giả vờ ngớ ngẩn của Giang Nguyên, La y sư thầm nói, sau đó mỉm cười nói:
- Thầy thuốc Giang, tôi đã biết một số kỹ thuật khác. thường mà thầy thuốc Giang thể hiện từ miệng Vương Mịch và Tôn Nghị, không biết thây thuốc Giang theo thầy nào vậy, hình như có chút gốc rễ với lão phu.
- Hả gốc rễ?
Giang Nguyên chớp chớp mắt, lần này thật sự ngẩn người. Mấy chiêu đó của hắn là do Tổ sư gia truyền cho, chẳng lẽ bây giờ vẫn đang lưu truyền sao? Chẳng lẽ các. mạch khác của mạch trước của tổ tiên hắn vẫn đang lưu truyền?