~M, giờ các anh đi Lỗ Sơn à?
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc của Đội cứu viện Thames này, Giang Nguyên mỉm cười nói.
- Đúng vậy Hn, có phải cậu cũng đi không? M cười hỏi Giang Nguyên. Giang Nguyên cười lắc đầu nói:
- Không, tôi ở Lỗ Sơn hơn một tuần rồi, vừa mới quay lại, các anh phải cực khổ rồi.
- Ồ, cậu đã ở Lỗ Sơn hơn một tuần rồi, lợi hại vậy. 'Thế mà tôi tưởng lại được chiến đấu cùng cậu chứ, tiếc nuối quát
Mi tiếc nuối thở dài, lúc này có vài chiếc xe chạy tới, sau khi bọn M nhìn sang đều tiếc nuối từ biệt Giang Nguyên:
~M, đợi mọi người xong việc, chúng ta lại liên lạc. Nếu có thể gặp lại, tôi mời các anh uống rượu!
Giang Nguyên cũng rất hoài niệm những đội hữu đã từng cùng nhau làm việc này.
- Được, trước khi chúng tôi quay về sẽ liên lạc. Sau khi trao đổi với nhau phương thức liên lạc, Đội cứu viện Thames vẫy tay chào tạm biệt Giang Nguyên, sau đó lên xe, đến huyện Lỗ Sơn.
La y sư ở bên nhìn thấy đám người lên xe rời đi, liền cười nói:
- Không ngờ bác sĩ Giang giao du rộng đến thế.
- Tiền bối quá khen, Đội cứu viện Thames này là Đôi cứu viện đến từ Anh, tôi đã từng cùng họ làm việc mấy ngày.
Giang Nguyên cười cười, sau đó cũng giải thích sơ.
- Không tệ, không tệ.
La y sư cười gật đầu.
Lúc này, chiếc trực thăng bên kia đã đổ dầu xong, La y sư bắt tay nói với Giang Nguyên:
- Được rồi, vậy chúng tôi đi trước, sau này thường. liên lạc nhé.
- Được, tiền bối lên đường bình an.
Giang Nguyên nhìn ba người bước lên trực thăng, mỉm cười vẫy tay với họ rồi nhìn chiếc trực thăng chậm rãi biến mất trên bầu trời.
Sau khi nhìn chiếc trực thăng ròi đi, Giang Nguyên không chút bất ngờ lặp lại thượng úy Vương Cường Tổ trưởng tổ ngoại vụ của cơ sở kia.
- Bác sĩ Giang, chào mừng cậu bình an trở về.
Thượng úy Vương Cường mỉm cười kính Giang Nguyên một lễ nói.
- Cảm ơn, lần này thật sự làm phiền anh rồi, thượng úy!
Giang Nguyên cười nói.
- Đâu có, lần này bác sĩ Giang đã làm được nhiều việc cho nạn dân vùng động đất như vậy là đã lập công lớn. Giờ sự tích của cậu đang được tuyên truyền rất mạnh trong bộ đội đấy!
Vương Cường cười ha hả nói.
- Tuyên truyền sự tích của tôi? Bộ đội?
Giang Nguyên sửng sốt, mình đâu có nhập ngũ, trong bộ đội truyền sự tích của mình làm gì?
Vương Cường thấy vẻ sửng sờ của Giang Nguyên liền cười nói:
- Bác sĩ Giang, mời đi bên này. Tỉnh trưởng Hồ và Tư lệnh Cù đang đợi cậu ở đó.
- Đợi tôi?
Giang Nguyên hơi sửng sốt. Hắn biết Tỉnh trưởng Hồ và Tư lệnh Cù, một người là Tỉnh trưởng tỉnh Xuyên, một người là Tư lệnh quân khu tỉnh. Nhưng họ đợi hắn làm gì?
Giang Nguyên mang theo nghỉ ngờ đi vào một phòng họp nhỏ, quả nhiên nhìn thấy mấy người mặc quần tây áo sơ mi và hai người mặc quân phục ở đó. Họ vừa thấy Giang Nguyên bước vào liền tươi cười đi đến, bắt tay với Giang Nguyên, cười ha hả nói:
- Chào mừng anh hùng của chúng ta trở về.
- Á, chào Tỉnh trưởng Hồ, chào Tư lệnh Cù!
Giang Nguyên đối diện với sự chào đón nhiệt tình của mấy người trước mặt thì cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Mình chỉ mới làm một vài việc, theo lẽ thường không cần phải được một vị Tỉnh trưởng và một Tư lệnh quân khu cố ý ở đây chờ để nghênh đón mình chứ.
Mấy ngày nay Giang Nguyên ở Tê La, không có TV. cũng không đọc báo, dĩ nhiên không biết bây giờ mìn đã hot như thế nào, cho nên căn bản không nghĩ ra được. chuyện này. Vị Tư lệnh quân khu tỉnh này cũng thôi đi, nhưng đường đường là một vị Tỉnh trưởng chưa từng gặp mặt, vậy mà thật sự tranh thủ chút thời gian trong trăm công nghìn việc để nghênh đón mình. Đúng là khó hiểu. Tuy Giang Nguyên có quen biết mấy vị quan chức cấp cao. Thậm chí Dương lão nằm trong nhóm bảy người cũng rất thân thiết, nhưng đối mặt với đãi ngộ thế này vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.
Có điều, hắn không biết, nếu không phải vì luôn có chuyên cơ đến đón hắn, hơn nữa còn là quân cơ được Tư lệnh Bắc Kinh phê duyệt đầu tiên cũng chưa chắc đã được mấy lão đại của tỉnh Xuyên coi trọng; nếu không phải hắn được thổi phồng lên là anh hùng bình dân trong giới chính trị thì cho dù hắn có hot trên báo, trên TV đến mấy cũng sẽ không được coi trọng như vậy.
Giang Nguyên nói chuyện với các lãnh đạo, đặc biệt là nói chuyện trong trường hợp chính thức như vậy cực kỳ nhàm chán. Đặc biệt là vị Tỉnh trưởng Hồ kia còn thỉnh thoảng làm như tùy tiện hỏi Giang Nguyên đến từ đâu thế này thế nọ làm hắn càng thêm bực bội. Có điều. may là những chuyện này cũng cẳng phải bí mật gì, cứ đại khái nói qua, còn chuyện đối phương muốn nghe
ngóng mình với Thủ tướng Vu có quan hệ gì, dĩ nhiên Giang Nguyên chỉ mỉm cười không nói. Cuyện này không tể nào nói lung tung được.
Hơn nữa nếu hắn nói mình với Thủ tướng Vu không có chút quan hệ gì thì ai tin? Nếu không có quan hệ, sao. có thể ngồi trên chuyên cơ của Thủ tướng? Chuyên cơ này có thể phê duyệt cho thằng nhãi lai lịch bất minh như mày sao?
Có điêu cũng may, quá trình này chỉ kéo dài trong nửa tiếng. Các lãnh đạo chỉ có thể tranh thủ đến được. nửa tiếng đã không dễ dàng gì. Sau khi họ bày tỏ sự quan tâm ân cần, tiện thể tiến hành an ủi thì liền tản đi. Còn Giang Nguyên cũng được sắp xếp, hai giờ sau, có một chiếc quân cơ bay đến Bắc Kinh, Giang Nguyên sẽ ngồi lên chiếc quân cơ này quay về Bắc Kinh.
Thực ra hiện giờ Giang Nguyên muốn quay về Vân Giang nhất. Nhưng nghĩ tới chuyện Dương lão đã vì chuyện này của mình bỏ ra bao công sức, mình cũng muốn kiểm tra sức khỏe cho Dương lão thêm lần nữa, ngoài ra chuyện quan trọng nhất là phải nghe ngóng xem Thiên Y viện này rốt cuộc như thế nào.