Tuyệt Phẩm Thiên Y

Trong lòng Giang Nguyên hơi căng thẳng, huyết áp dao động, lại có mùi máu tươi, chẳng lẽ...

Giang Nguyên không dám chậm trễ, vội vàng đưa tay cởi băng gạc đang băng chặt trên đùi bệnh nhân.

- Bác sĩ Giang... anh đây là, máy bay sắp cất cánh rồi...

Dương Vũ thấy Giang Nguyên không có việc gì lại cởi găng gạc của bệnh nhân liền nhìn đồng hồ, vội vàng nhắc nhở nói.

Giang Nguyên cau mày lắc đầu nói:

- Vết may của bệnh nhân may không tốt, phải kiểm tra lại, nếu không nếu máy bay thật sự cất cánh sẽ phiền phức lớn!

- Hả?

Dương Vũ nghe Giang Nguyên nói vậy trong lòng cưng thẳng, biết được tính chất nghiêm trọng của việc. này nhưng vẫn hơi nghi ngờ nhắc nhở:


- Bác sĩ Giang, tôi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Bạch may rồi còn băng chặt lại, vết may lúc đó không tệ, hẳn là không có vấn đề gì đâu!

- Không... huyết áp hơi dao động, hình như tôi còn ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng nếu không mở ra xem tôi không yên tâm!

Giang Nguyên cau mày nói.

Dương Vũ thấy Giang Nguyên kiên trì như vậy cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nhắc nhở:

- Vậy bác sĩ Giang phải nhanh lên một chút, chỉ còn vài phút nữa, máy bay chuẩn bị bay rồi!

Giang Nguyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, động trác trong †ay càng nhanh hơn, vừa mở băng gạc vừa nói:

- Anh đi lấy một túi gạc sạch cùng với hai cuộn băng dự phòng đến đây, tôi sẽ nhanh chóng băng bó lại cho anh ấy!

- A... được...

Dương Vũ thấy Giang Nguyên kiên trì như vậy đành đáp lời, sau đó lại vội vàng chạy vào trong đi lấy bông sạch và băng vải dự phòng.

Lúc này Bạch Kiến Quân đang bực bội bên trong, thấy Dương Vũ quay vào, lấy một túi bông và mấy cuộn băng trong hòm ra, không khỏi tức giận nói:

- Dương Vũ, máy bay sắp bay rồi, cậu làm gì vậy?

- Bác sĩ Giang nói miệng vết thương của một bệnh nhân có vấn đề, anh ấy muốn xem thử!

Lúc này Dương Vũ cũng không muốn giải thích nhiều với Bạch Kiến Quân, vội vàng cầm băng và bông rồi bỏ đi.

- Miệng vết thương có vấn đề? Sao có thể xảy ra vấn đề?


Bạch Kiến Quân nghe thấy mấy lời này trong lòng lập. tức bốc hỏa. Thằng nhãi này ngay cả miệng vết thương mình xử lý cho bệnh nhân cũng dám nhúng tay vào, đúng là không thèm để mình trong mắt mà.

Anh ta lập tức đứng bật dậy cũng đi theo sau Dương Vũ, vừa đi vừa tức giận nói:

- Họ Giang kia, mấy bệnh nhân này đều do đích thân tôi xử lý, sao có thể xảy ra vấn đề, cậu đừng có ăn nói bậy bạt!

Giang Nguyên nghe Bạch Kiến Quân nói vậy cũng chẳng thèm để ý, động tác trong tay nhanh nhẹn hơn. Cùng với băng gạc được mở ra, dần dần mùi múi tươi nhè nhẹ bắt đầu rõ ràng hơn. Mặc dù được mấy lớp băng gạc băng đè xuống, từ phía ngoài không nhìn thấy máu thấm ra nhưng trong lòng Giang Nguyên đã càng thêm chắc chắn, thật sự xảy ra vấn đề rồi.

Bạch Kiến Quân nổi giận đùng đùng đã đi tới, nhìn Giang Nguyên đã mở băng gạc hơn phân nữa, hơn nữa trên mặt băng vẫn là một lớp trắng tinh, không hề có vết máu thấm ra, lúc này trong lòng anh ta càng thêm bình tĩnh, cây ngay không sợ chết nói:

- Giang Nguyên, bệnh nhân này do đích thân tôi may, không thể nào xảy ra vấn đề được, giờ cậu mau băng lại cho tôi.

Sau khi cây ngay không sợ chết nói hai câu, phát hiện Giang Nguyên không hề để ý đến anh ta, sắc mặt Bạch Kiến Quân lập tức đỏ lên, đưa tay định chụp lấy tay Giang Nguyên, tức giận nói:

- Máy bay sắp bay rồi, đợi chút nữa nếu làm không tốt, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm, tôi sẽ báo cáo về việc của cậu với cấp trên!

Giang Nguyên nhẹ nhàng vung tay lên, đẩy tay Bạch Kiến Quân ra, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng mở ra.


Bạch Kiến Quân bị Giang Nguyên đẩy tay ra, lúc này thẹn quá thành giận, vung tay lên đang định nổi bão thì ngửi được mùi máu tươi ập tới.

- À... vết thương đúng là có vấn đề rồi. Lúc này Dương Vũ bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên.

Nghe thấy lời này, cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Bạch Kiến Quân lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. Anh ta biết rõ miệng vết thương xảy ra vấn đề nghĩa là gì, giờ chỉ còn năm phút nữa là máy bay cất cánh, nếu thật sự xảy ra vấn đề có muốn bổ cứu cũng không kịp.

Hơn nữa bệnh này này lúc đó còn do anh ta đích thân xử lý. Giờ xảy ra vấn đề, trách nhiệm đó sẽ hoàn toàn đổ lên đầu anh ta.

Trong lúc bối rối sao anh ta còn để ý đến chuyện nổi bão nữa, chỉ còn lại một vẻ mặt vô cùng kinh hoàng...

Giang Nguyên ngẩng đầu thấy vẻ bối rối của Bạch Kiến Quân thì nhíu mày. Người này đúng là thành sự chẳng có bại sự có thừa...

- Nhanh... mở băng... chuẩn bị khâu lại...

Lúc này Giang Nguyên không thèm để ý đến người này, trầm giọng quát với Dương Vũ bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận