Có điều, Giang Nguyên nhìn hai lon được đưa đến, sắc mặt hắn hơi biến đổi, vì hắn phát hiện đó đúng là quân hàm trung tá chính thức hai gạch hai sao thực sự, hơn nữa không phải băng đai quân y kèm thêm quân hàm chức văn bình thường.
Đầu tiên hắn còn tưởng quân hàm trung tá chẳng qua cũng chỉ đại diện cho kỹ thuật chuyên nghiệp cấp. bảy, nhưng khi thật sự thụ hàm vẫn là quân hàm chức. văn. Nhưng bây giờ sự thật lại là Dư tướng quân này đeo. quân hàm trung tá chính thức cho mình, đây còn là là quân hàm của bộ đội chiến đấu thật sự.
- Vậy giờ rốt cuộc mình là nhân viên chức văn? Hay là nhân viên chiến đấu?
Giang Nguyên hoàn toàn ngẩn ra.
Dư Lực Hoa cẩn thận đeo hai lon lên cho Giang Nguyên, rồi lại chỉnh mũ cho Giang Nguyên sau đó lui ra sau vài bước, mỉm cười với Giang Nguyên.
Giang Nguyên nhìn thấy nụ cười mỉm của Dư Lực Hoa thì sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại, đưa tay hành kính lễ.
Dư Lực Hoa lại mỉm cười, sau đó đưa tay đáp lễ.
Sau khi Giang Nguyên chậm rãi thả tay xuống mới cảm nhận được dường như đột nhiên cánh tay cả mình nặng ngàn cân. Đây là lân đầu tiên hắn thật sự làm quân lễ về mặt ý nghĩa. Trước đây hắn không có thân phận này, cho dù là ở Cô Lang, tuy hắn được các đội hữu công nhận, nhưng vẫn chưa có thân phận quân đội thật sự.
Ngay cả gần đây, người khác kính lễ hắn, dù hắn vẫn đáp lễ rất đúng tiêu chuẩn, nhưng bản thân hắn rất chột dạ, vì hắn không phải quân nhân thật sự.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đúng như đội trưởng luôn hy vọng, có được một thân phận quân đội hợp pháp thật sự, hơn nữa còn là một trung tá. Hiện tại khi hắn đáp lễ hoặc kính lễ với người khác đều có thể đứng thẳng lưng rồi!
Lúc này Dư Lực Hoa cũng chú ý đến vẻ mặt kích động của Giang Nguyên, trong lòng thầm gật đầu. Xem ra trung tá trẻ mới được tấn chức này rất có lòng trung thành với quân đội... Chỉ có điều không biết năm đó rốt cuộc là hẳn đã đi lính ở bộ đội nào...
Sau khi Giang Nguyên buông tay liền chậm rãi đi xuống bục, sau đó ngồi xuống.
Lúc này Dư Lực Hoa cũng đứng trước bục, cười cười, sau đó nói:
- Được rồi, sau đây xin mời Viện trưởng Lý Phi Lâm tuyên bố bổ nhiệm liên quan...
Trong tiếng vỗ tay, Viện trưởng Lý Phi Lâm sửa lại mũ, sau đó bước lên bục, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó nói:
- Giờ, tôi tuyên bố... Căn cứ theo quyết định của Ủy ban bệnh viên, bổ nhiệm đồng chí Giang Nguyên làm Phó chủ nhiệm trung tâm chấn thương chỉnh hình, Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu thương tích chiến đấu Bệnh viên đa khoa ba quân chủng...
Trong tiếng vỗ tay, lúc này đầu óc Giang Nguyên hoàn toàn mơ hồ, rốt cuộc là đang làm gì vậy? Sao mình vô duyên vô cớ trở thành Phó chủ nhiệm trung tâm chấn thương chỉnh hình, Bệnh viên đa khoa ba quân chủng, càng kỳ quái hơn là mình còn là Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu thương tích chiến đấu, lẽ nào mình không những là bác sĩ mà còn phải dạy học? Hơn nữa cấp bậc này chắc hẳn ít nhất cũng phải là một người có cấp bậc giáo sư, sao lại rơi xuống đầu mình vậy?
Viện trưởng Lý này có khuôn mặt chữ quốc, sắc mặt hơi đen, trông có vẻ rất uy nghiêm, nhưng đứng trên bục lại nở nụ cười chào mừng khiến Giang Nguyên càng thêm có cảm tình với vị lãnh đạo tương lai này.
Khó khăn lắm mới chờ được tan họp, giờ Giang Nguyên đã xác nhận được vị trưởng ban Dư Dư Lực Hoa kia thật sự là Trưởng ban y tế tổng cục hậu cần. Vị 'Trưởng ban này cười nói với Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, sau này cậu cứ yên tâm ở đây, có chuyện gì có thể đến Tổng cục hậu cần tìm tôi bất cứ lúc nào...
Sau khi nói xong, ông quay đầu sang cười nói với Viện trưởng Lý bên cạnh:
- Lão Lý, vậy là tôi giao Giang Nguyên cho anh đấy...
- Haha... Trưởng ban cứ yên tâm, Giang Nguyên ở chỗ tôi chắc chắn sẽ rất tốt!
Viện trưởng Lý cười ha hả. Còn Giang Nguyên thì đứng đó mặt mày buồn bực. Thế này là thế nào, không thèm dặn dò gì, cứ nhét mình vào bệnh viện này, chẳng lẽ mình thật sự phải đi làm ở đây sao?
- Đi... Giang Nguyên, tôi dẫn cậu đi làm quen tình hình bệnh viện...
Tiễn vị Trưởng ban Dư kia đi xong, đang lúc Giang Nguyên buồn bực, vị Viện trưởng Lý kia bước tới, cười nói với Giang Nguyên.
Có một Viện trưởng đích thân đi cùng, trong lòng
Giang Nguyên thoáng bình ổn lại, ít nhất đợi lát nữa còn có thể hỏi ông ấy vài vấn đề. Ông cụ Dương chỉ dặn mình phối hợp với họ, nhưng rốt cuộc cách phối hợp như thế nào? Giang Nguyên phải tự nghĩ rõ, ít nhất phải hỏi rõ.
- Bác sĩ Giang... Tòa nhà này là tòa nhà thí nghiệm của chúng ta... Tòa bên kia là Tòa nhà khoa ngoại của chúng ta, Trung tâm chấn thương chỉnh hình của cậu ở tầng mười lăm...
Viện trưởng Lý dẫn Giang Nguyên đi, vừa giới thiệu.
Giang Nguyên nghe Viện trưởng Lý giới thiệu cũng ghi nhớ trong đầu, nhớ kỹ những địa điểm đại khái. Dù sao nếu mình thật sự phải ở lại đây, những thứ này mà cũng không biết, truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười sao?
- Chào Viện trưởng Lý...
- Chào viện trưởng...
Lúc này, thỉnh thoảng có bác sĩ của bệnh viện từ bên cạnh đi qua, nhìn thấy Viện trưởng cùng đi với một trung †á trẻ mặc quân phục đều cung kính chào hỏi, đồng thời thỉnh thoảng cũng đánh giá vị trung tá kia. Người có thể được Viện trưởng đích thân đi cùng không nhiều.
Có điều cũng may là Giang Nguyên đội mũ bộ đội rộng vành, mấy bác sĩ và y tá chỉ thấy Giang Nguyên hơi quen quen nhưng không ai thật sự nhận ra...
Họ cứ thế dạo qua hai nơi, lúc Viện trưởng Lý đưa Giang Nguyên đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình, cuối cùng Giang Nguyên không kiềm được, thấp giọng nói:
- Viện trưởng Lý, lần này... tôi thật sự phải đi làm ở đây à?