Có điều ở bệnh viện như Bệnh viện đa khoa ba quân chủng này, cùng lắm chỉ có thể là một bác sĩ tổng điều trị nội trú thậm chí là một bác sĩ điều trị nội trú bình thường, rất ít người có thể làm đến chức vụ lãnh đạo thực tế kiểu như Phó chủ nhiệm khoa.
Có điều họ có khá nhiều trải nghiệm, kinh nghiệm tương đối phong phú, cho nên lúc này bác sĩ Đào Hiểu Di cũng được Chủ nhiệm Triệu cử đi kiểm tra phòng cùng Giang Nguyên... Giang Nguyên nghe bác sĩ Đào Hiểu Di giới thiệu thì nhẹ nhàng gật đầu như không có động tác gì. Vì hắn hiểu rõ... Chuyện này còn cần một lưu trình... Quả nhiên, lúc này bác sĩ Đào Hiểu Di nói với nữ sinh viên chuyên tu bên cạnh:
- Từ Hiểu Linh, em giới thiệu với Chủ nhiệm Giang Tình hình của bệnh nhân đi!
- Vâng...
Lúc này nữ sinh viên chuyên tu kia liền ôm một bệnh án đứng trước giường bệnh, mỉm cười gật đầu với Giang Nguyên xong, liền nói:
- Bệnh nhân Lâm Thiên Hoa vì bị thương mà tức ngực sau tám giờ thì nhập viện, khi nhập viện...
Khi Từ Hiểu Linh đọc đến đây, bệnh nhân tên Lâm Thiên Hoa lúc này mới xác nhận, người thanh niên được. những bác sĩ vây quanh đứng trước giường bệnh này, chính là Chủ nhiệm Giang mà bác sĩ Đào nói, anh ta không khỏi kinh ngạc. Từ khi nào một bác sĩ trẻ như vậy cũng có thể làm Chủ nhiệm?
Bệnh nhân đang ngồi đó kinh ngạc. Giang Nguyên thì đang chăm chú nghe Từ Hiểu Linh báo cáo, phân tích chỉ tiết tình hình kiểm tra và nguyên nhân bệnh cùng với những xử lý liên quan của bệnh nhân. Đợi sau khi Từ Hiểu Linh báo cáo xong, Giang Nguyên gật đầu, sau đó cười cười nói với bệnh nhân:
- Lâm Thiên Hoa đúng không, để tôi anh một chút nhé.
Nói xong hắn lập tức đưa tay vén áo bệnh nhân qua khởi ngực, nhìn cái ống cắm trước ngực, rồi nhìn chất dịch màu đỏ nhạt bên trong, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm ống nghe trên cổ mình đeo lên, ghé đến nghe trước ngực của bệnh nhân.
Lúc này cuối cùng bệnh nhân cũng nhìn rõ dáng vẻ của Giang Nguyên, dường như đã nhận ra Giang Nguyên là ai, trong mắt bắt đầu lộ tia hưng phấn, môi giật giật giống như muốn nói gì đó.
Giang Nguyên vừa nghe ngực bệnh nhân, lúc này hắn cũng chú ý đến vẻ mặt của bệnh nhân, lập tức cười gật đầu, ý bảo bệnh nhân đừng nói chuyện.
Bệnh nhân thấy Giang Nguyên cười gật đầu, tia hưng phấn trên mặt càng đậm, bắt đầu làm theo yêu cầu của Giang Nguyên không nói gì nữa.
Giang Nguyên nghe ngực của bệnh nhân xong thì gỡ ống nghe xuống, sau đó lại đưa tay sờ phần xương sườn đã được dùng băng cố định một vòng, sau khi đưa ngón tay gõ nhẹ mới nhìn bác sĩ Đào Hiểu Di đứng bên cạnh, cười nói:
~ Vị trí xương gãy hồi phục rất tốt, thủ pháp của bác Sĩ Đào rất khái
Bác sĩ Đào đứng bên được Giang Nguyên khích lệ một câu như vậy hơi ngại ngùng mỉm cười nói:
~- Cảm ơn Chủ nhiệm Giang quá khen!
Kể ra bác sĩ Đào này cũng bốn mươi tuổi, được một thanh niên hai mấy tuổi thế này khích lệ thật sự vẫn là lần đầu tiên, cô thật sự có chút không quen. Còn một nam sinh chuyên tu bên cạnh cô lúc này khóe miệng mím chặt nhìn cô giáo của mình được một tên nhãi còn nhở hơn cả mình khích lệ như vậy, anh ta cảm thấy mình cũng chẳng vẻ vang gì.
- Chủ nhiệm Giang, anh xem giúp tôi lúc nào thì tôi có thể khỏi? Tôi còn phải nằm viện bao lâu nữa?
Lúc này bệnh nhân nhìn Giang Nguyên, ánh mắt mong chờ hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Giang Nguyên hơi suy nghĩ, cười nói:
~ Với tình hình thế này, phải xem tốc độ hồi phục của anh có nhanh hay không. Nhưng thông thường ít nhất cũng phải nửa tháng trở lên. Vì muốn thải máu và dịch tích trong ngực anh ra ngoài cần tốn một khoảng thời gian.
Bệnh nhân nghe Giang Nguyên nói vậy thì thoáng lộ vẻ thất vọng nhưng vẫn không kìm được nhìn Giang Nguyên nói:
- Chủ nhiệm Giang, anh xem thử có cách giúp tôi không? Nửa tháng tôi thật sự lo không nổi tiền. Ở đây một ngày phải tốn một hai nghìn tệ, cùng lắm tôi chỉ có thể ở bảy, tám ngày thôi. Nếu không sợ là gánh không
Giang Nguyên nghe thấy bệnh nhân nói vậy liền trầm ngâm, bác sĩ Đào ở bên liền cười nói:
- Lâm sư phụ, chuyện này anh không thể gấp được, chỉ có thể từ từ thôi. Việc hấp thu cũng phải cần thời gian.
Có điều lúc này ngườ bệnh vẫn kiên trì nhìn Giang Nguyên, cầu khẩn nói:. Bạn có biế𝘵 𝘵𝗋ang 𝘵𝗋𝐮yện ﹛ 𝘵 𝗋 𝐮 m 𝘵 𝗋 𝐮 y e n.vn ﹜
- Chủ nhiệm Giang, tôi biết anh chữa trị vết thương rất giỏi, anh giúp tôi nghĩ cách đi.
Giang Nguyên thấy bệnh nhân vẫn không chịu thôi thì vẻ mặt vô cùng khó xử, nam sinh chuyên tu kia ở cạnh không kìm được, nhìn Giang Nguyên, thầm nói: “Đúng là biết giả vờ.”
Có điều anh ta lại lên tiếng lãnh đạm khuyên bệnh nhân:
- Lâm sư phụ, cô Đào của chúng tôi cũng vừa nói rồi, anh cần phải có thời gian, anh gấp cũng vô ích. Tình huống này, chẳng ai có cách gì tốt hơn đâu!