Tuyệt Phẩm Thiên Y

Mặc dù chưa rõ ràng, nhưng đã có một số hướng gió bắt đầu vòng quanh trong Tứ Cửu thành, lặng lẽ lan tràn chung quanh. Lần này phong thanh không lớn, nhưng động tĩnh lại không nhỏ. Ít nhất người từng nghe phong thanh, ngoại trừ những người có liên quan, đại đa số đều rụt đầu, không người nào dám tham gia.

Nhưng bệnh viện Đa khoa ba quân chủng vẫn yên Tĩnh như cũ. Giang Nguyên dẫn nhóm bác sĩ Đào tiếp tục. kiểm tra phòng bệnh. Mặc dù lời nói của Viên Nhất Chương tối hôm qua khiến cho hắn cảm thấy khác thường, nhưng cũng không ý thức được bản thân hắn đã bị quấn vào dòng xoáy này.

Mặc dù hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng lại không biết hắn chính là điểm mấu chốt. Hơn nữa, đối với một diễn viên mà nói, cho dù nhân vật có nhỏ, cũng không có khả năng không xuất hiện một hai phân cảnh.

- Bệnh nhân này phải nhanh chóng cho giải phẫu. Phẫu thuật sớm một ngày sẽ giúp cho anh ấy khôi phục sớm ba bốn ngày.

Giang Nguyên mỉm cười nói với Lâm Dương Chí bên cạnh.

~ Vâng, Chủ nhiệm Giang. Chúng tôi sẽ điều chỉnh lại trình tự phẫu thuật, cố gắng trong chiều nay sẽ tiến hành.

Lâm Dương Chí cũng cùng quan điểm. Mặc dù vị Chủ nhiệm Giang này còn trẻ, nhưng tầm nhìn quả thật có chút độc đáo. Thậm chí còn nhạy cảm hơn người tốt nghiệp chuyên ngành chính quy như y.

- Hãy cố gắng nghỉ ngơi nhé.


Sau khi khuyên bảo người bệnh nghỉ ngơi, Giang Nguyên lại đi theo Khúc Mục Dương bước sang người bệnh khác.

- Bệnh nhân: La Ngân Minh, nam, 28 tuổi. Nguyên nhân chẩn bệnh: Bắp đùi và phần bụng bên trái bị chấn thương ngoài ý muốn. Nhập viện ba ngày trước.

Nghe Khúc Mục Dương báo cáo không đầy đủ cho lắm, Giang Nguyên nhìn gương mặt vàng như nến của người thanh niên trước mắt, ánh mắt có chút lóe lên, sau đó quay sang hỏi:

- Của quân đội nào?

Khúc Mục Dương sửng sốt nhìn Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, thấp giọng trả lời:

- Quân dã chiến Tàng Bắc Sơn Địa.

Quả nhiên là người trong quân đội, Giang Nguyên gật đầu, nói:

- Đưa bệnh án cho tôi xem một chút.

Bác sĩ chuyên tu Vương Lợi Dân nghe Giang Nguyên hỏi, vội vàng đưa bản báo cáo bệnh án sang.

Tiếp nhận bệnh án, Giang Nguyên cẩn thận xem qua. Bởi vì nguyên tắc bí mật, trong bệnh án sẽ không ghi rõ ràng. Nhưng Giang Nguyên vẫn có thể nhìn ra được bệnh nhân là một pháo binh, vì sự kiện nổ pháo ngoài ý muốn mà dẫn đến bị thương.

Tùy ý nhìn qua vài lần, Giang Nguyên gật đầu, sau đó trả bệnh án lại cho Vương Lợi Dân.

Đối với động tác của Giang Nguyên, mấy vị bác sĩ chính quy hoặc bác sĩ chuyên tu đều hết sức chú ý. Trong hai ngày đi kiểm tra phòng bệnh, đây là lần đầu tiên Chủ nhiệm Giang chủ động xem bệnh án. Xem ra hắn đặc biệt chú ý đến bệnh nhân này.

Cho nên, mọi người lại càng thêm chú ý động tác tiếp theo của Giang Nguyên.


Giang Nguyên cẩn thận kiểm tra vết thương bên chân trái của bệnh nhân.

Khi vết thương được mở ra, chỉ ngửi được một mùi hôi thối đập vào mặt.

Mọi người ngửi thấy mùi thối, không nhịn được có chút cau mày. Nhưng Giang Nguyên vẫn rất bình thường, giống như không ngửi được bất cứ thứ gì, thậm chí còn cúi người cẩn thận quan sát vết thương.

Mấy bác sĩ nghiên cứu sinh nữ không nhịn được, đang định lôi khẩu trang ra đeo vào, nhưng nhìn thấy

Giang Nguyên như vậy, thậm chí hắn còn dùng mũi mà hít hít, ánh mắt hiện lên sự xấu hổ, vội vàng cất lại khẩu trang vào túi.

- Vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng.

Khế cau mày, Giang Nguyên âm thầm lắc đầu, nhớ đến trong bệnh án có ghi là đã cho sử dụng thuốc kháng sinh, nhưng nhìn tình huống trước mắt, rõ ràng đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng.

Đã dùng rất nhiều thuốc kháng sinh, nhưng một chút cũng không có hiệu quả. Bây giờ vết thương bệnh nhân đang có dấu hiệu lở loét cực kỳ nghiêm trọng. Vậy bây giờ còn có thể dùng thuốc để khống chế được nữa hay không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chân bệnh nhân sẽ bị cắt bỏ mất.

Giang Nguyên cau mày đứng dậy, sau đó nhìn Khúc Mục Dương:


- Đã đưa đi xét nghiệm vi khuẩn chưa?

- Sáng hôm qua đã đưa đi xét nghiệm rồi, nhưng khoa xét nghiệm nói có chút vấn đề, phỏng chừng kết quả thí nghiệm phải ngày mốt mới có.

Khúc Mục Dương vội trả lời.

- Ngày mốt?

Giang Nguyên lại cau mày lần nữa. Nếu đợi đến ngày mốt mới có kết quả xét nghiệm, căn cứ vào việc sử dụng thuốc kháng sinh không hiệu quả, phỏng chừng sẽ muộn mất.

Thấy Giang Nguyên cau mày, Khúc Mục Dương bên cạnh vội vàng giải thích:

- Chủ nhiệm Giang, cũng không còn cách nào. Khi người bệnh được đưa đến đây đã cho dùng thuốc kháng sinh, nhưng hiệu quả lại không tốt. Hơn nữa còn trở nên Tôi tệ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận