Tuyệt Phẩm Thiên Y

- Chào buổi sáng.

- Chào buổi sáng Chủ nhiệm Giang.

Khi bước vào bệnh viện, hắn cảm thấy không khí hôm nay rất lạ. Lần đầu tiên Giang Nguyên nhận được những lời chào hỏi nhiệt tình từ các nhân viên. Dọc đường đi, chỉ cần là mặc đồng phục bác sĩ hoặc quân trang, ai nấy đều nhiệt tình đến cực điểm mà chào hỏi hắn.

- A, chào buổi sáng, mọi người.

Sau khi bước vào khoa Chấn thương chỉnh hình, gặp gỡ các bác sĩ y tá quen thuộc, không khí dễ thở hơn nhiều.

- Chủ nhiệm, tình huống của bác sĩ Đào và Lô Cường như thế nào rồi?

Sau khi mặc áo blouse vào, Giang Nguyên đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Triệu.

- Ồ, Giang Nguyên đến rồi à?

Chủ nhiệm Triệu cười nói:

- Cũng không có gì, đang ở trong phòng săn sóc đặc biệt, tạm thời ổn định. Lô Cường cũng đã tỉnh lại rồi. - Vậy là tốt rồi.

Nghe được lời này, mặc dù đã sớm xác nhận hai người đã không còn vấn đề gì lớn, nhưng Giang Nguyên vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cho rằng không có việc gì và biết không có việc gì là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.


Giang Nguyên suy nghĩ một chút rồi cười nói:

- Nếu bác sĩ Đào nằm viện, bệnh nhân của chị ấy tạm thời cứ giao cho tôi tiếp quản.

- Nhưng có làm phiền cậu lắm không?

Chủ nhiệm Triệu sửng sốt, thật không ngờ Giang Nguyên lại chủ động đề xuất việc này.

Giang Nguyên cười nói:

- Không sao đâu. Dù sao buổi sáng tôi cũng ở đây mà, bảo Hiểu Linh làm theo là được.

Thấy Giang Nguyên cũng không phải là nói chơi cho. vui, Chủ nhiệm Triệu gật đầu nói:

- Vậy cũng được, vất vả cho cậu rồi. Việc kiểm tra phòng sau này cứ để tôi và lão Lý tiếp nhận. Nếu không cậu sẽ rất vất vả đấy.

- Vâng.

Giang Nguyên nói.

Chủ nhiệm Triệu nhìn thời gian, sau đó cười nói:

- Đến giờ rồi, chúng ta làm việc thôi.

- Vâng.

Hai người bước đến phòng làm việc của bác sĩ.

Sau khi y tá giao ban xong, Chủ nhiệm Triệu liền nói:

- Được rồi, mọi người cũng biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Loại chuyện ngoài ý muốn này thật sự khiến người ta rất khổ sở. Nhưng cũng may mà có Chủ nhiệm Giang, nếu không, thảm kịch sẽ còn lớn hơn nữa.

Nghe Chủ nhiệm Triệu nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Giang Nguyên. Trên cơ bản tất cả mọi người đều biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt nhìn hắn lại càng kính nể hơn.


- Xảy ra chuyện như vậy, mọi người sau này nhất định phải đề cao cảnh giác. Nếu gặp phải uy hiếp gì, nhất định phải báo cáo lên cấp trên, đồng thời chú ý đến an toàn của bản thân. Tiếp xúc với người bệnh cũng phải cẩn thận.

- Được rồi, bây giờ bác sĩ Đào bị thương nặng, chúng †a cũng nên điều chỉnh lại phân công công việc một chút. Chủ nhiệm Giang mấy ngày này sẽ tạm thời phụ trách bệnh nhân của bác sĩ Đào. Còn việc kiểm tra phòng thì Lâm Dương Chí, Khúc Mục Dương, Chủ nhiệm Lý và tôi sẽ đảm nhiệm.

Sau khi bố trí xong, mọi người phân biệt đi kiểm tra phòng.

Đã nghe Chủ nhiệm Triệu sắp xếp khi giao ban buổi sáng, Từ Hiểu Linh liền mang theo một chồng bệnh án đưa đến trước mặt Giang Nguyên, có chút khẩn trương nói:

- Đây là bệnh án của bệnh nhân chúng ta.

- Ừm.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó đứng dậy, nói:

- Đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta vừa xem vừa nói.

- Được. Thấy Giang Nguyên an bài như vậy, Từ Hiểu Linh vội vàng ôm chồng bệnh án cùng với Giang Nguyên ra ngoài kiểm tra phòng.

Nhìn dáng người cao ngất đằng trước, ánh mắt Từ Hiểu Linh vừa hiện lên sự quý mến lẫn kính sợ:

- Thật là đẹp trai, lại có cảm giác an toàn.

- Chủ nhiệm Giang, mười ba giường của chúng ta...

Từ Hiểu Linh lẩm bẩm hai câu rồi vội vàng đuổi theo Giang Nguyên đến phòng bệnh.


- Bệnh nhân này bị thương vùng bụng, đã giải phẫu.

Từ Hiểu Linh đơn giản đọc qua bệnh án một chút cho Giang Nguyên.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó nói với bệnh nhân:

- Cô Lý, bác sĩ Đào đang nằm viện, mấy ngày tới sẽ do tôi và cô bác sĩ này đến khám cho cô nhé.

- Hả? Là chủ nhiệm Giang hả? Bác sĩ Đào không có việc gì chứ?

Cô Lý đã được phẫu thuật xong, rõ ràng tinh thần cũng không tệ lắm, tất nhiên là nhận ra Giang Nguyên, cười nói rồi hỏi tình huống của bác sĩ Đào.

Giang Nguyên cười gật đầu:

- Cô Lý đừng lo lắng, tình huống của bác sĩ Đào rất ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là có thể đi làm lại.

- Ồ, vậy là tốt rồi. Một bác sĩ tốt như vậy, tại sao lại có người nhẫn tâm hạ độc thủ với cô ấy như thế chứ? Ôi, đám sát nhân này...

Nghe tình huống của bác sĩ Đào đã ổn, cô Lý cũng thả lỏng tinh thần, nhưng vẫn cảm thán một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận