Sau khi Giang Nguyên dừng xe, liền bảo Tiểu Bảo chạy vào nhà gọi Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu.
Nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu, Tiểu Bảo liền vui mừng kêu lên:
- Mẹ nuôi.
Nhìn cậu bé chân sáo chạy đến, Phan Hiểu Hiểu mỉm cười thật tươi, ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy Tiểu Bảo, hôn vào trán cậu hai cái thật mạnh, nói:
- Ôi chao, Tiểu Bảo của mẹ. Mẹ nhớ con muốn chết.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Tiểu Bảo, khen một câu:
~ Tiểu Bảo thật đáng yêu.
- Tiểu Bảo, gọi dì đi con.
Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, cười nói.
- DÌ.
Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, miệng lưỡi Tiểu Bảo đúng là ngọt như mía đường.
- Tiểu Bảo thật là ngoan.
Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được mà nhéo má Tiểu Bảo một cái.
~ Tiểu Bảo đương nhiên là ngoan rồi.
Mặt Tiểu Bảo có thể nói là dày hơn mặt Giang Nguyên. Nghe có người đẹp khen, liền cao hứng mà lớn tiếng đáp lại.
- Chậc chậc...
Phan Hiểu Hiểu ở một bên cảm thán, sau đó nhìn Giang Nguyên, nói:
- Nhìn cách giáo dục của anh, cũng biết được mặt của Tiểu Bảo cũng dày bằng anh đấy.
- Nói sao thì Tiểu Bảo cũng rất ngoan. Nói xong, Giang Nguyên không khỏi đắc ý dào dạt.
Hai mỹ nữ cùng với hai soái ca một lớn một nhỏ, đi trên đường Bắc Kinh thật sự rất thu hút. Nhưng Giang Nguyên cố ý đeo thêm một cặp kính đen, nên không ai nhận ra hắn.
Hôm nay Tiểu Bảo rất vui, lôi kéo mỹ nữ đi trên đường, thiếu điều không băng ngang mà thôi.
Đi dạo đến gần trưa, mua không ít thứ, nhưng phần lớn trong đó là Phan Hiểu Hiểu bỏ tiền, nói là quà tặng cho lão gia tử và cho Tiểu Bảo.
Đối với điều này, Giang Nguyên cũng không cách nào từ chối, đành phải tiếp nhận.
Mọi người mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm tối.
Vị đầu bếp mập cũng biết được Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt sẽ phải về Vân Giang, nên cố tình nấu không ít món ăn đặc sắc, khiến cho mọi người ăn đến bể bụng. Nhưng hôm nay không uống rượu nhiều như hôm qua, chỉ uống một chai mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo ăn cơm với Giang Nguyên.
Cậu bé ăn rất vui vẻ. Bình thường chỉ ăn có một chén, hôm nay có Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt dỗ cậu ăn, nên ăn liền hai chén.
Ăn xong bữa cơm, quản gia là bác Lý liền đưa cho. Giang Nguyên một bản chứng minh nhân dân. Tuyên Tử Nguyệt không có chứng minh thư, căn bản không lên được máy bay. Cho nên Giang Nguyên liền nhờ Dương Vân Dương chuẩn bị việc này, tùy tiện tìm một cái tên để có thể trở về.
Sáng hôm sau, mọi người ăn xong bữa sáng, Phan Hiểu Hiểu liền lái xe đưa ba người đến sân bay.
Nhìn hai người dẫn theo Tiểu Bảo sắp qua cửa an ninh, Phan Hiểu Hiểu nhìn hai người, sau đó nói với Giang Nguyên:
- Sang năm tôi sẽ đến Vân Giang chơi, anh nhớ đến phi trường đón tôi đấy.
- Được rồi, yên tâm đi. Chờ cô có thời gian, cứ gọi điện thoại cho tôi.
Đối với Phan Hiểu Hiểu, Giang Nguyên cũng có chút cảm giác thua thiệt cho cô, nên vội vàng gật đầu đáp lời.
Tiểu Bảo được Giang Nguyên ôm trong lòng, liền ôm lấy cổ Phan Hiểu Hiểu, nói:
- Mẹ nuôi, mẹ theo mọi người về nhà ba nhé. Nghe Tiểu Bảo nói như vậy, vẻ bất đắc dĩ trên gương mặt Phan Hiểu Hiểu càng sâu hơn, hôn Tiểu Bảo một cái rồi nói:
- Xin lỗi Tiểu Bảo, chờ mấy ngày nữa mẹ nuôi đến tìm con nhé.
Sau khi lừa Tiểu Bảo xong, Phan Hiểu Hiểu mới lưu luyến quay sang ba người Giang Nguyên mà gật đầu.
Sau đó nhìn ba người đi qua trạm an ninh rồi biến mất bên trong.
- Xem ra Hiểu Hiểu rất nặng tình đối với anh.
Ngồi ở khu vực chờ, Tuyên Tử Nguyệt tùy ý lật một tờ tạp chí, sau đó nói với Giang Nguyên.
Giang Nguyên cười khổ nhún vai. Đối với điều này, hắn thật đúng là khó nói gì.
'Thấy Giang Nguyên không lên tiếng, Tuyên Tử Nguyệt cũng cười, không nói gì nữa. Đã lâu như vậy, cô còn không hiểu tính cách của Giang Nguyên sao? Nếu là người khác, có đại tiểu thư quấn quýt như vậy, đã sớm xuống tay rồi. Chỉ có con quái vật như Giang Nguyên mới không chút động lòng.
Máy bay rất nhanh đáp xuống sân bay Vân Giang. Lúc này ngoài cổng phi trường đã có người giơ bảng đón.
Giang Nguyên cười bước lên phía trước, nói với người giơ bảng hiệu rồi cầm chìa khóa bước đến chỗ Tuyên Tử Nguyệt.
- Đi thôi.
- Xem ra anh lăn lộn cũng không tệ, lại còn có người đặc biệt đưa xe đến cho anh.
Tuyên Tử Nguyệt cười nói.
- Xe của bạn, biết tôi trở về Vân Giang nên cho tôi mượn vài ngày.
Giang Nguyên giải thích nhưng cũng không quá rõ. Xe này là hắn mượn của Tỉnh trưởng La. Nếu không, mang nhiều đồ như vậy mà về quê thì thật không dễ dàng.