Chiếc xe chạy trên đường quốc lộ, trực tiếp chạy đến huyện Lưu Hà.
Tuyên Tử Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên đến nhà Giang Nguyên, cho nên cũng không quá mức chú ý đến cảnh sắc hai bên đường, nhưng Tiểu Bảo đang ngồi trong lòng Tuyên Tử Nguyệt thì vô cùng hiếu kỳ, mở to đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thỉnh thoảng lại kéo tay Tuyên Tử Nguyệt, hỏi: - Dì Nguyệt, cái kia là gì vậy?
Tuyên Tử Nguyệt kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Bảo. nghe, khiến Tiểu Bảo liên tục gật đầu.
Nhưng Tiểu Bảo chỉ làm loạn được một hồi rồi chậm rãi nằm trong ngực Tuyên Tử Nguyệt ngủ say.
Bên trong xe dần dần yên tĩnh trở lại. Giang Nguyên vừa lái xe vừa nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang yên lặng bên cạnh, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ:
- Cô không cần lo lắng. Tôi đã nói rồi, nếu cô không thích gả thì đừng gả.
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, cũng không nói gì.
Nhìn biểu hiện của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên chỉ biết thở dài. Hắn hiểu tính cách của Tuyên Tử Nguyệt, chỉ sợ cuối cùng sẽ chọn cách không liên lụy đến hắn.
Chiếc xe rất nhanh tiến vào huyện Lưu Hà, sau đó chuyển hướng đến nhà Giang Nguyên.
Giang Nguyên có lẽ đã lâu rồi không về nhà. Khi chiếc xe chậm rãi chạy vào trong thôn, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, Giang Nguyên cũng có chút hưng phấn.
Trên đường thỉnh thoảng cũng có người qua lại. Tốc độ xe của Giang Nguyên cũng vì thế mà chậm lại.
Chiếc xe của Giang Nguyên xuất hiện trong thôn, quả thật cũng khiến người ta phải chú ý, thỉnh thoảng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết là xe của ai lại đẹp như Vậy.
Nhưng bây giờ sắp đến tết, cũng có người âm thầm đoán rằng không biết có phải là Giang Nguyên đã về không. Nhưng nhìn thấy chiếc Audi, lại có người hoài nghỉ. Tuy nói giao thông trong thôn lạc hậu, nhưng cũng có người có thể nhận ra loại xe xịn này, đều không tin Giang Nguyên có khả năng mua nó. Đương nhiên, lần trước khi Giang Nguyên về cũng có lái một chiếc xe rất đẹp. Nói không chừng lần này là Giang Nguyên thật sự trở về.
Chiếc xe Audi chậm rãi đậu trước cửa nhà Giang gia, lúc này mọi người mới xác nhận là Giang Nguyên trở về.
Giang lão gia tử đã sớm biết hôm nay Giang Nguyên sẽ về, nghe được tiếng xe ngoài sân liền tủm tỉm từ bên trong nhà đi ra.
- Gia gia.
Đã lâu không nhìn thấy lão gia tử, lúc này thấy ông vẫn khỏe mạnh, Giang Nguyên không nhịn được mà hai
mắt nóng lên.
Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng lễ phép chào hỏi:
- Xin chào Giang gia gia.
- A, tốt, tốt.
Nhìn cháu trai của mình một thân quân trang, đẹp trai anh tuấn, bên cạnh là Tuyên Tử Nguyệt vô cùng xinh đẹp, Giang lão gia tử vui mừng liên tục gật đầu.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Tiểu Bảo trong lòng, sau đó cười nói:
- Tiểu Bảo, gọi gia gia đi.
Tiểu Bảo có chút sợ người lạ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiền lành của Giang lão gia tử, liền kêu lên:
- Con chào gia gia.
- Giỏi, giỏi, Tiểu Bảo giỏi quá.
Đới việc Giang Nguyên nhận một đứa cô nhi làm con nuôi, Giang lão tất nhiên là có biết. Nhìn Tiểu Bảo đáng yêu như vậy, ông cũng cảm thấy vui:
- Nào, mau vào nhà đi.
Giang Nguyên mở cốp xe, lấy những thứ đã chuẩn bị xong, rồi dẫn Tuyên Tử Nguyệt vào nhà.
Nhà của Giang lão cũng không khác gì so với lần trước đến. Ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên chút cảm khái, nhớ đến lần đầu tiên đến Giang gia, Giang Nguyên đã ở trong sân nướng gà rừng, thỏ hoang cho cô ăn.
'Tâm trạng lúc đó thật sự rất dễ chịu. Nhưng bây. giỜ....
Ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên nụ cười khổ, rất nhanh khôi phục sự bình thường.
- Nào, Tuyên tiểu thư, đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta ăn cơm.
Giang lão bưng đến một chậu nước và một cái khăn, nói với Tuyên Tử Nguyệt.
- Giang gia gia, để tự cháu làm là được, sao lại phiền ông như thế.
Tuyên Tử Nguyệt vội vàng đứng dậy.
- Tuyên tiểu thư đừng khách sáo. Cháu đã đến nhà chúng ta thì là khách. Khách khí làm gì?
Thấy Tuyên Tử Nguyệt lễ phép như vậy, trong lòng Giang lão vô cùng thích.
Giang Nguyên nhìn thấy tình huống này, cũng cười khổ trong lòng, biết được lão gia tử nhất định là đã hiểu lầm chuyện gì.
Nhưng hắn cũng không lên tiếng giải thích, tự mình đi rửa mặt, sau đó rửa ráy cho Tiểu Bảo rồi từ nhà bếp mang thức ăn lên, người một nhà chuẩn bị ăn cơm.
Đang chuẩn bị ăn cơm, cánh cửa cổng liền được đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, nhìn thấy mọi người đang dùng cơm, có chút sửng sốt, sau đó nói
- Giang gia gia, mọi người đang ăn cơm sao?