Tuyệt Phẩm Tiên Y

Ở bãi đỗ xe Tôn Đại Phúc đã bị ra oai phủ đầu, đang nghẹn một bụng tức, không vui vẻ gì với Uông Lão Hổ, sắc mặt khó chịu nói:
- Ông chủ Uông, ông cho Cao Cường mang theo hơn mười khẩu súng đến đón tôi, tôi không đám nhận đâu!
Uông Lão Hổ nghe vậy nhướng mày, lộ ra vẻ mặt nén giận:
- Tôn lão đệ, ý của chú là gì? Cao Cường là phụ tá đắc lực của anh, anh cho nó ra bãi đỗ xe đón chú đó là cho chú mặt mũi. Chẳng lẽ Nhân Nghĩa Bang phát triển rồi thì chú không để anh vào mắt nữa sao?
Lời này của Uông Lão Hổ chính là chối tội, giống như hắn thực sự phái Cao Cường tới đón Tôn Đại Phúc nhưng chuyện đã xảy ra ở đây thì hắn không hề biết.
Trương Đại Thiểu ở một bên bội phục không thôi, lão già này nếu đi đóng phim tuyệt đối sẽ giành được giải thưởng. Thần thức của hắn đảo qua, đều nắm được tình hình trong đại sảnh.
Xem ra vì tiêu diệt Tôn Đại Phúc, Uông Lão Hổ cũng tốn không ít công sức, không kể bên trong phòng đã có hơn ba mươi người, ở ngoài đại sảnh cũng có bí ẩn.
Bên trong đại sảnh có một chỗ ánh sáng không chiếu tới, có tám tay súng ẩn nấp trong đó, mỗi người đều cầm súng chuẩn bị sẵn sàng để hành động, chỉ cần Uông Lão Hổ ra lệnh, không kể Tôn Đại Phúc mang bao nhiêu người đến cũng đánh không lại.
Đương nhiên, từ bên ngoài nhìn vào thì không nhìn thấy có chút khác thường nào.
- Đại Phúc, ông chủ Uông có ý tốt như vậy sao mày không có chút cảm kích vậy? Còn không cảm ơn ông chủ Uông đi.
Trương Đại Thiểu bỗng nhiên mỉm cười với Tôn Đại Phúc.
Tôn Đại Phúc nghe vậy thì giống như trở thành một người khác, khác một trời một vực với lúc nãy.
Cười ha hả nói với Uông Lão Hổ:
- Ông chủ Uông, tôi chỉ đùa chút thôi mà, đừng thật sự nghĩ như vậy chứ, được ông chủ Uông nhiệt tình chiêu đãi như vậy tôi thật sự vì được quan tâm mà cảm thấy lo sợ a.
Uông Lão Hổ ngẩn ra, không khỏi nhìn Trương Đại Thiểu nhiều hơn một chút, càng tò mò về Trương Đại Thiểu hơn, người thanh niên này rốt cục là ai? Tôn Đại Phúc sao lại nghe lời hắn như vậy?
Khách sáo cười một tiếng, Uông Lão Hổ nhìn về phía Trương Đại Thiểu:
- Đại Phúc, vị này là ...?
Trên mặt Tôn Đại Phúc hiện rõ vẻ sùng bái, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ cùng tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Ông chủ Uông, quên giới thiệu với ông, đây là đại ca của tôi, Trương Thiên.
- Đại ca của chú?
Uông Lão Hổ giật mình, nghĩ thầm, người tâm cao khí ngạo như Tôn Đại Phúc lại là đàn em của người khác, hơn nữa có vẻ như hắn như vậy còn nghĩ như vậy rất quang vinh, người trẻ tuổi này thật không đơn giản.
- Trương huynh đệ tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, thật sự là tuổi trẻ tài cao.
Uông Lão Hổ vươn tay ra trước mặt Trương Đại Thiểu.
Ai ngờ Trương Đại Thiểu giống như không thấy, cũng không để ý đến xoay người rời đi.
Tôn Đại Phúc ngẩn ra, không thể tưởng tượng Trương Đại Thiểu lại kiêu ngạo như vậy, dám không để ý đến bang chủ Lão Hổ Bang! Hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng, chuyện oai phong như vậy đến bây giờ mình còn chưa có dám làm.
Vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát ở phía sau Trương Đại Thiểu, thoải mái bước đi để Uông Lão Hổ đứng ở một bên.
Uông Lão Hổ tay dừng trong không trung, khuôn mặt già nua run rẩy liên tục, sắc mặt lúc đen lúc trắng biến đổi mấy lần mới ổn định lại, đi vào. Cảm nhận được ánh mắt mọi người, hắn hận không thể kiếm cái lỗ chui vào.
Lão lãnh đạo Lão Hổ Bang nhiều năm như vậy còn chưa từng có người dám đánh vào mặt mình như vậy!
Trong đại sảnh lúc này đã ngồi đầy người, vốn đang có chút ầm ỹ, nhưng từ lúc Trương Đại Thiểu bước vào cũng lập tức trở nên yên lặng, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Trương Đại Thiểu, trong mắt trần đầy kinh ngạc và hiếu kỳ.
Thứ nhất, ở Tĩnh Hải bọn họ còn chưa thấy qua nhân vật số một như Trương Đại Thiểu. Thứ hai, tình hình vừa rồi mọi người đều thấy rõ, hành động của Trương Đại Thiểu rất gây chú ý.
Trương Đại Thiểu như không cảm nhận được ánh mắt của mọi người, ngông nghênh tìm một khoảng trống ngồi xuống. Tôn Đại Phúc theo sát phía sau Trương Đại Thiểu, hoàn toàn trở thành một người hầu.
- Mẹ nó, tao nhất định phải giết chết mày!
Uông Lão Hổ oán độc nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng, lúc này mới bày ra một khuôn mặt tươi cười đi vào đại sảnh.
Hắng giọng, Uông Lão Hổ nói với mọi người:
- Mọi người, tất cả mọi người đều kiếm cơm ăn trên đất Bắc Nhai này, đi ra xã hội tránh không được có những va chạm. Tục ngữ có câu dĩ hòa vi quý, Nhân Nghĩa Bang cùng Hồng Sa Bang có chút ân oán, có phải nên giảng hòa không?
Nghe Uông Lão Hổ dõng dạc nói, Tôn Đại Phúc cười lạnh liên tục, hắn muốn thấy, Uông Lão Hổ có thể vô liêm sỉ tới trình độ nào.
- Thành phố Tĩnh Hãi có mười bang phái lớn, trong đó yếu nhất là mấy bang phái Bắc Nhai chúng ta, nếu chúng ta có mâu thuẫn nội bộ thì địa bàn Bắc Nhai này sớm muộn gì cũng sẽ mất. Ông chủ Tôn, ông chủ Chu, mọi người tốt xấu gì cũng là một phần lực lượng của Bắc Nhai, cũng không thể không nhìn ra điểm ấy. Hôm nay tôi đãi bữa cơm này mời mọi người đến, chính là để cho mọi người chứng kiến, hai người có ân oán gì không ngại nói rõ ra ở đây. Hiểu lầm không nói ra thì không thể giải quyết, sau khi nói rõ ràng, mọi người uống một chén rượu, về sau vẫn là anh em! Ông chủ Tôn, ông chủ Chu, thế nào?
Chu Hoa Cường giả vờ nói:
- Ông chủ Uông, mọi người, Hoa Cường hổ thẹn, làm cho mọi người lo lắng, tôi nhận sự hòa giải của ông chủ Uông, càng hy vọng hóa giải hiểu lầm với ông chủ Tôn.
Chu Hoa Cường nói xong, Tôn Đại Phúc cũng không có mở miệng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn. Uông Lão Hổ mở miệng hỏi:
- Ông chủ Tôn, chú có ý gì?
Tôn Đại Phúc từ từ nói:
- Tôi mọi việc đều nghe theo đại ca.
Đại ca Tôn Đại Phúc? Mọi người trong đại sảnh ngơ ngác, Tôn Đại Phúc từ khi nào thành đàn em của người khác? Đại ca của hắn là ai? Tại sao không tới?
Trương Đại Thiểu chậm rãi đặt ly rượu xuống, chậm rãi đáp:
- Tuy tôi không phải là người của Nhân Nghĩa Bang, nhưng Tôn Đại Phúc đi theo tôi. Nếu thực muốn giải hòa, tôi không có ý kiến, nhưng nếu có người dám thiên vị cũng đừng trách tôi không khách khí.
Trương Đại Thiểu ý định thần nhàn, giống như đang nói tới một việc nhỏ nhưng khiến cho mọi người ồ lên một tiếng kinh động lòng người.
Tất cả mọi người thiếu chút nữa vỗ bàn đứng dậy, thằng nhóc này con mẹ nó đến tột cùng là ai, có thể cuồng vọng như vậy!
- Con mẹ nó, mày là ai mà dám nói như vậy!
Một người đàn ông mặt đỏ lập tức đứng dậy, cầm trong tay bình rượu chỉ vào Trương Đại Thiểu, mắt trợn to.
Trương Đại Thiểu lười biếng liếc người đàn ông một cái, cầm lấy một chai bia lên nhấm nháp:
- Mày có hai giây để giải thích với tao, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
- Tao nói mày đấy!
- Bốp!
Người đàn ông còn chưa có mắng xong, Trương Đại Thiểu lấy ngón tay búng bình rượu một cái, bình rượu lại bay thẳng tới mặt người đàn ông, giống như ám khí nhanh vô cùng.
Người đàn ông không kịp phản ứng lại, chỉ thấy máu văng tung tóe, bình rượu trong tay rơi trên mặt đất, bốn ngón tay của hắn vậy mà bị bình rượu nho nhỏ kia chặt đứt.
Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui