Tuyệt Phẩm Tiên Y


Chu Hoa Cường trăm triệu lần cũng không thể tin được là ở địa bàn của Uông Lão Hổ, hơn nữa là trong vòng vây tầng tầng lớp lớp của Uông Lão Hổ mà Trương Đại Thiểu lại dám không kiêng nể gì ai bẻ gãy tay Uông Lão Hổ.
Thanh niên này hình như không sợ bất cứ thứ gì, đứng trước mặt hắn, cho dù là thiên quân vạn mã cũng sẽ có cảm giác bất an trong lòng.
- Giết hắn, mau giết hắn.
Điên cuồng nuốt một ngụm nước miếng, Chu Hoa Cường chỉ vào Trương Đại Thiểu, quát đám thủ hạ của Uông Lão Hổ.
Chỉ có giết chết Trương Đại Thiểu ngay lập tức thì Chu Hoa Cường mới có thể yên tâm được.
Nhóm người Uông Lão Hổ mai phục chính là những thành viên tinh nhuệ nhất của Lão Hổ bang, Uông Lão Hổ đã từng không tiếc bỏ ra những món tiền lớn cho bọn họ được huấn luyện chuyên môn, biến bọn họ trở thành những mũi nhọn tiên phong.
Những người này vốn rất trung thành và hết mình vì Uông Lão Hổ, hiện tại Trương Đại Thiểu dám phế Uông Lão Hổ trước mặt bọn họ, chỉ cần những người này xuất thủ thì chắc chắn là Trương Đại Thiểu sẽ phải chết rồi.
Trương Lan Sơn có chút lo lắng nhìn lướt qua Trương Đại Thiểu, hắn rất mong Trương Đại Thiểu bị giết chết.
Trước mặt Trương Đại Thiểu hắn luôn không có cách nào đối chọi lại với áp lực cả, đây là cảm giác từ trước tới giờ hắn gặp phải lần đầu.
Thế nhưng không biết tại sao Trương Lan Sơn lại có một cảm giác không ổn, tên thanh niên ma quỷ kia chắc chắn sẽ không bị giết một cách dễ dàng như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Đại Thiểu, hoảng sợ phát hiện ra trong lúc Chu Hoa Cường hét lên thì trong mắt Trương Đại Thiểu lại hiện lên một tia khinh thường và châm biếm. Cấp tốc quét mắt qua những người đó.
Đúng vậy, không phải sợ, không phải lo lắng mà chính là khinh thường và giễu cợt. Lực lượng tinh nhuệ của Uông Lão Hổ này đứng trước mặt hắn chỉ như cỏ rác mà thôi.
Chẳng qua là không ai biết được Trương Đại Thiểu đã sử dụng Ma đồng thuật, khiến cho cả tiểu đội tinh nhuệ của Uông Lão Hổ đều run lên.
- Ném hết súng đi!
Trương Đại Thiểu bình tĩnh ra lệnh.
Nhìn thấy cảnh này Chu Hoa Cường thiết chút nữa cười phá lên, nghĩ thầm mày nghĩ mình là ai chứ? Những người này đều là thủ hạ trung thành của Uông Lão Hổ, bọn họ sẽ nghe lời mày sao?
Nhưng Chu Hoa Cường còn chưa kịp cười thì sắc mặt của hắn đã lập tức thay đổi.
Những thủ hạ của Uông Lão Hổ vừa nghe Trương Đại Thiểu nói xong thì thậm chí không hề do dự mà cứ thế ném súng xuống đất.
- Chuyện đó là không thể.
Chu Hoa Cường hoảng sợ la lên một tiếng, người của Uông Lão Hổ sao lại nghe lời Trương Đại Thiểu chứ?
Không riêng gì Chu Hoa Cường mà tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm nhận được một áp lực nặng nề, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng. Mọi người không có cách nào thoát khỏi sự sợ hãi đối với Trương Đại Thiểu.
Thanh niên này phế tay Uông Lão Hổ, khống chế tay chân của Uông Lão Hổ trong im lặng, thủ đoạn này đúng là nghịch thiên mà.
Chu Hoa Cường vừa mới thốt lên xong thì đột nhiên cổ bị túm lấy, cả người trong nháy mắt bị Trương Đại Thiểu nhấc bổng lên không trung.
- Thả tao ra!
Chu Hoa Cường hoảng loạn kêu to lên, Trương Đại Thiểu vừa mới phế Uông Lão Hổ Xong, giờ lại tiếp tục dùng cách đó với mình, Chu Hoa Cường thấy thật sự sợ hãi.
- Được thôi!
Bỗng nhiên Trương Đại Thiểu nhếch miệng cười, nhìn Chu Hoa Cường như một ác quỷ.
- Vèo!
Bóng người lóe lên, toàn bộ người của Chu Hoa Cường bị Trương Đại Thiểu đánh bay đi, va vào tường rồi rơi xuống đất cái bịch.
Mọi người trong đại sảnh cũng cảm giác được mặt đất dưới chân run lên, sợ hãi liếc nhìn nhau, đầu Chu Hoa Cường đầy máu, nằm im trên mặt đất không biết là còn sống hay chết.
Lúc này người Trương Lan Sơn cũng đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run lên, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Đại Thiểu, giống như một đứa trẻ làm điều gì đó sai sợ bị người lớn quở trách vậy:
- Trương ca, đừng giết...
Trương Đại Thiểu không để ý đến Trương Lan Sơn mà chậm rãi bước vào trong đại sảnh, hơn hai mươi người có khuôn mặt hung ác cứ mở mắt nhìn trừng trừng vào Trương Đại Thiểu, không ai dám nói nửa lời.
Ung dung đi vào giữa đám người, Trương Đại Thiểu mới ung dung nói:
- Mọi người ở đây nghe cho rõ đây, tôi mặc kệ các người trước kia là người của bang phái nào, thế nhưng từ giờ phút này các người là người của Nhân Nghĩa bang, nếu không thì các người sẽ không đi ra được khỏi cửa đâu.
Uy hiếp, đây chính là uy hiếp, trong đại sảnh im lặng như tờ, ngoại trừ nắm chặt tay thì không ai dám lên tiếng.
Trương Đại Thiểu đúng là ngông cuồng, dám uy hiếp mọi người không một chút kiêng kỵ, mọi người ở đây đều đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, chưa từng thấy ai lớn lối như vậy cả.
Trên thực tế nếu như không phải Trương Đại Thiểu mà là một người khác nói ra những lời này thì chắc chắn tên vô lại đó đã bị đánh chết rồi.
- Trương ca rất tuyệt vời!
Tôn Đại Phúc lúc này cực kì hưng phấn, cảm thấy chưa bao giờ được sung sướng như vậy cả.
Hắn càng lúc càng thấy quyết định đi theo Trương Đại Thiểu là lựa chọn sáng suốt nhất.
Dám ngang nhiên uy hiếp một đám lão đại, ngoài Trương Đại Thiểu ra thì còn ai dám làm chứ?
Thu vào đáy mắt toàn bộ ánh mắt phẫn nộ của mọi người, sắc mặt Trương Đại Thiểu vẫn không thay đổi, thong thả nói:
- Tôi cho các người mười giây suy nghĩ, hết mười giây, ở đây sẽ chỉ còn một mình Tôn Đại Phúc có thể đứng vững, hy vọng các người sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
- Con mẹ nó, mày là ai chứ?
Một lát sau có một tiếng gầm gừ nhẹ truyền đến, cuối cùng cùng có người chịu không nổi áp lực của Trương Đại Thiểu, dũng cảm đứng ra:
- Đừng tưởng rằng có thân thủ tốt mà lớn lối như vậy, có tin là bây giờ tao giết mày không?
- Tao không tin đấy!
Trương Đại Thiểu nhàn nhạt trả lời, tiện chân đá vào một cái ghế khiến nó vỡ nát, sau đó cầm lấy một chân ghế, giơ tay lên và ném thẳng vào người nọ.
- Vèo!
- Bụp!
Một chân ghế gỗ bay xẹt trên không trung, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng gì thì bỗng nhiên có một tiếng hét thảm thiết vang lên tận mây xanh, trên bắp đùi của hắn bất ngờ bị một khúc gỗ cắm vào phân nửa.
Nếu nhưng Trương Đại Thiểu nói muốn giết người thì người nọ đã sớm chết từ lâu rồi.
Chuyện này giống như một tảng đá lớn trong lòng mọi người, khiến mọi người đến thở mạnh cũng không dám.
So với dùng bình rượu đả thương người lúc nãy thì chiêu thức này càng có tác dụng làm kinh động lòng người.
- Các người còn năm giây.
Trương Đại Thiểu vỗ vỗ tay, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý mà lại thoáng nhìn qua Trương Lan Sơn.
Cái nhìn này giống như trong ánh mắt của sói trong đêm khuya vậy, khiến tâm lý phòng ngự của Trương Lan Sơn bị phá vỡ.
- Trương ca!
Bỗng nhiên Trương Lan Sơn bước lên, bái một cái thật thành khẩn với Trương Đại Thiểu:
- Từ nay về sau Hồng Sa bang sẽ gia nhập vào Nhân Nghĩa bang, ông chủ Tôn chính là lão đại của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui