Tuyệt Phối


Tốc độ xe chạy chậm dần, cuối cùng dừng ở trước cửa một khách sạn năm sao.Nằm ở khu phố trung tâm thành phố, trang hoàng xa hoa, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy lộng lẫy huy hoàng.“Ô, anh thật sự định ném tôi tới khách sạn đấy à?”“Không thì thế nào?” Tắt máy, rút chìa khóa, mở cửa xuống xe.Phó Hi tháo dây an toàn, đuổi theo: “Anh chậm chút nào! Tưởng chân dài thì hay lắm chắc?”Lục Chinh mắt điếc tai ngơ, đi nhanh về phía trước.“Mẹ! Giả câm giả điếc đấy à? Đồ đàn ông thối, đúng là có năng lực thật!”Siết tay, hàm răng nghiến ken két.Lửa giận trong ngực nổ bùm bụp.“Lục Chinh! Anh đứng lại đó cho tôi!”Chân người đàn ông khựng lại, nhưng sau đó lại lập tức bước đi.Phó Hi duỗi tay túm lấy ống tay áo anh: “Tôi nói này, đầu óc anh không có vấn đề gì đấy chứ hả?”Bước chân đã dừng, đã tới lúc rồi!Phó Hi thuận thế vượt lên trước, trong chớp mắt, vị trí hai người đổi cho nhau, từ một trước một sau đổi thành đối mặt, một bước tường thịt nhỏ chắn trước mặt người đàn ông.Khoảng cách...

sát sạt.Lục Chinh cười lạnh rồi lùi về sau nửa bước.“Dẫn tôi tới khách sạn làm gì hả?” Không đợi anh nói gì, cô nàng Phó lập tức đặt câu hỏi.“Tốt nhất đừng có nói anh định ném tôi lại đây, sau đó phủi mông chạy lấy người nhé?”“Chúc mừng, đáp án đúng rồi.” Ngoài cười nhưng trong lòng không cười.Phó Hi lập tức ủ rũ, cúi đầu, rũ mắt.Người đàn ông nhíu mày.Anh đã chuẩn bị tốt tình huống cô sẽ lì lợm quấn lấy mình và điên cuồng oanh tạc, nhưng không ngờ cô sẽ có phản ứng như thế này...Đứng từ chỗ anh, vừa lúc có thể nhìn thấy phần gáy trắng ngần của cô, làn da tinh tế, đường cong hoàn mỹ, còn hoàn mỹ hơn cả thiên nga trắng.Gió nhẹ lướt qua, hương thơm thoang thoảng.“Quyết tâm để tôi ở lại khách sạn thật sao?” Đầu cũng không ngẩng lên, giọng khẽ khàng.“Ừ.”“Trên người tôi không có bất kỳ giấy tờ gì.”“Dùng của tôi.”“Một người ở không an toàn.”“Hệ thống an ninh của khách sạn này rất tốt.”“Tôi không muốn ở một mình.”“Phó Hi, cô không có lựa chọn...”Câu chuyện kết thúc ở đây, thiếu nữ gục đầu xuống nhưng bờ vai vẫn thẳng băng.Hít sâu, “Được.”Xoay người, bước vào cửa lớn khách sạn.Trong lòng người đàn ông sinh ra cảm xúc quái dị, dường như không ngờ rằng cô sẽ dễ dàng chịu thua như thế.Đã chuẩn bị tốt cho một trận ác chiến rồi, cuối cùng đối phương lại không đánh đã hàng.Rõ ràng là kết quả mà anh muốn nhưng lại chẳng hề vui sướng tí gì khi thắng lợi cả, trong lòng chỉ cuộn lên vô vàn sự khó hiểu mà thôi.Ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, có chuyện bất thường tất có điều quỷ quái.Nhấc bước đuổi theo: “Cô...”Giây tiếp theo, cực kỳ sửng sốt.Mặt trắng nhợt, cánh mũi và hốc mắt đỏ ửng, hàm răng cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ lăn dài.Phó Hi nghiêng người tránh đi, hung dữ trừng mắt với anh: “Nhìn cái gì mà nhìn hả, chừng đấy tuổi rồi mà chưa thấy người đẹp bao giờ sao?”“Cô mà được gọi là người đẹp hả?”“Bà đây mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn!” Hít mũi, lau nước mắt.Lục Chinh cười nhạt, “Bé tí.” Tầm mắt dừng ở trước ngực phẳng lì của cô.“Đồ lưu manh!” Giơ tay che ngực, mắt lộ vẻ đề phòng.Cả thủ đô lớn thế này, dám chỉ vào mũi Lục Chinh anh mà mắng chửi, ngoại trừ Phó Hi ra thì không có người thứ hai.Dù là ông ngoại của Lục Chinh, ông cụ Bàng cũng không dám nói chuyện kiểu đó với anh.''Du côn! Còn định cắn người ta chắc?”Phó Hi nhe răng, mắt mũi đều đỏ ửng lên chẳng khác nào củ cà rốt bị đông cứng trong gió lạnh.Nhưng ngoài miệng vẫn không hề yếu thế một chút nào: “Lưu manh rất xứng với du côn, chính là một đôi trời sinh!Lục Chinh bực quá hóa cười: “Làm sao để bịt được cái mồm của cô lại bây giờ nhỉ?”“Rất đơn giản mà! Hôn một cái chẳng phải là bịt được rồi sao?”“...”“Nào, tôi không ngại anh tới bịt đâu mà.” Môi đỏ chu ra, mắt đầy dụ dỗ.Quả nhiên, bộ dáng nhe nanh múa vuốt là hợp với cô nhất.Hai người tiến vào sảnh lớn, Phó Hi mặc một thân quần áo bệnh nhân nhìn rất chói mắt, lại được một anh chàng cao lớn đẹp trai hộ tống nên thu hút vô số ánh nhìn.Phó Hi bình tĩnh, Lục Chinh vẫn nhìn thẳng về phía trước.Đều là người cao ngạo, cũng rất khác thường, sao có thể quan tâm tới ánh mắt của người khác chứ?“Hai vị cần gì ạ?” Lễ tân tươi cười chào đón.“Một phòng.”“Xin hãy xuất trình chứng minh thư hoặc hộ chiếu ra ạ.”Phó Hi dựa người vào một bên, bộ dáng chán muốn chết, hốc mắt vẫn hơi đỏ nhưng tròng mắt quay tít không an phận tí nào.Ánh mắt thoáng đưa, ha, ảnh thẻ là một thiếu niên, có lẽ chụp lúc còn trẻ, hơi ngây ngô, chỉ có cặp mắt kia vẫn lạnh đến dọa người.Thanh toán tiền, cầm lấy thẻ khóa mở cửa phòng, Lục Chinh đưa nó cho cô.“Hai ngày này cô ngoan ngoãn ở lại đây, tới ngày mai, tôi sẽ báo cho Tô gia, để bọn họ cho người tới đón cô.”“Không có giấy tờ, không có tiền, cô có thể chạy đi đâu chứ?”“Không rời khỏi được thành phố thì cũng có thể trốn mà, chờ đến khi bữa tiệc kết thúc chắc cũng không quá khó đúng không?”Lục Chinh nhìn cô rồi cười lạnh: “Tùy cô thôi.”“Thế nên anh cũng mặc kệ Tô gia à?”“Tôi chưa bao giờ xen vào việc của Tô gia.”“Anh chắc chắn muốn từ bỏ cơ hội được ở một mình với người đẹp sao?” Kiễng chân, ghé sát vào tai anh, “Phải biết rằng, đường dài canh thâu, đêm dài đằng đẵng...”“Người đẹp?” Cười nhạt, khoanh tay trước ngực, “Cô ấy à?”Ánh mắt lại quét qua ngực cô.“Có đẹp hay không thì phải hưởng mới biết được, đúng không?”“Đáng tiếc, bề ngoài không đẹp, ông đây chẳng có cách nào hạ miệng được.”Đệch!Ném thẻ lại cho cô, Lục Chinh cất bước đi thẳng.Duỗi tay, giữ chặt, như một con gấu koala bám chặt lấy cánh tay anh.“Buông ra.”“Không buông.”“Phó Hi, cô nhất định phải phạm vào đúng không?”“Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, anh đưa tôi lên phòng đi.”...Phòng 1206, hướng mặt trời, rộng rãi.“Giường quá cứng, sàn quá trơn, ánh đèn quá tối, đối diện là đường dành cho người đi bộ, quá ồn ào, hai chữ--- quá kém!”Phó Hi ngồi ở trên ghế sô pha, đảo mắt bắt bẻ khắp căn phòng một lượt, vẻ mặt đầy ghét bỏ.Lục Chinh đứng trước cửa sổ sát đất, trong miệng ngậm thuốc lá, đôi đồng tử đen láy lúc sáng lúc tối.“Tôi đi đây.”“Khoan đã!”“Cô còn muốn gì nữa hả?”Phó Hi nhún vai, xòe hai tay: “Giờ tôi có một thân một mình thế này, anh định cứ thế đi luôn à?”“Nếu không thì sao?”“Ít nhất cũng phải đưa tôi đi mua quần áo gì mặc vào chứ?”Duỗi tay, lấy tiền, một tập nhân dân tệ màu đỏ: “Tự mình đi đi.”Phó Hi huýt sáo, đàn ông đẹp trai nhất lúc nào nhỉ?Đương nhiên là lúc rút tiền ra rồi!“Đưa tôi đi đi.”Mắt híp lại nghiêm nghị.“Phó Hi, cô là người thông minh, hẳn cũng hiểu được câu một vừa hai phải.”“Cậu, cậu già rồi nên đãng trí sao, sau lưng cháu có vết thương, còn phải mua thuốc bôi nữa.

Đương nhiên, nếu cậu không ngại để lại chứng minh thư cho cháu mượn thì cháu tự mình đi mua cũng được ạ!”Lục Chinh không nói gì.Tựa lưng vào ghế, Phó Hi vươn vai duỗi lưng, hai chân tùy ý vắt lên nhau.“Anh khiêng tôi ra khỏi bệnh viện đắc ý, đường hoàng như thế, sao mới qua có hai, ba giờ mà đã mặc kệ sự sống chết của tôi rồi hả?”“Aizz, đàn ông mà, quả nhiên có được vào tay rồi thì sẽ chẳng quý trọng nữa, thứ không chiếm được mới là tốt nhất.”“Một câu thôi, rốt cuộc có đi cùng hay là không?!”“...

Đi.”Phó Hi nhảy dựng lên: “Yes! Cậu chính là cậu ruột của cháu mà, sao đám đàn ông thô bỉ tầm thường kia có thể so sánh được với ánh hào quang rực rỡ của cậu được chứ?”“Thô bỉ?” Lạnh lùng nhướng mày.“Đúng thế, những kẻ không có được sẽ lì lợm la liếm, có được rồi sẽ không quý trọng nữa sẽ bị gọi là--- thô bỉ.”“Cô thì sao?”Phó Hi sửng sốt: “Gì cơ?”“Có được rồi thì sẽ không biết quý trọng, cô có như thế không?”“Hả...

Phát sốt à?”Tự nhiên lại đi hỏi câu hỏi này!Lục Chinh dời tầm mắt, cất bước đi ra ngoài.“Khoan đã! Anh có chắc là định để tôi ăn mặc thế này rồi ra ngoài với anh không?”“Không sao hết.” Cúi đầu, châm thuốc, khói lượn lờ, khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên mơ hồ.“Chờ tôi hai phút đi.”Cô nàng nào đó bắt đầu lục lọi.Dựa nghiêng vào cạnh cửa, nhìn bóng dáng nhảy nhót lung tung của thiếu nữ, Lục Chinh đột nhiên thấy thật buồn cười.Anh bỏ dở một đống việc ở công ty chỉ để ở lại với cô nàng du côn điên khùng này sao?Giờ lại còn đồng ý đưa cô ấy đi mua quần áo nữa?Mẹ nó! Thật sự gặp ma rồi...“Chinh Nhị gia, phiền toái dịch cái mông cao quý của ngài ra, OK?”“Cô định làm gì hả?”“Lấy kéo.”Ánh mắt căng thẳng.“Yên tâm đi, không phải để tự sát, bà đây còn yêu cuộc đời này lắm! Nhanh lên, có việc cần dùng gấp.”Dịch ra, thuận thế nâng cổ tay: “Còn một phút hai mươi ba giây.”Tiếng rên rỉ vang lên: “Anh tính giờ thật đấy à? Tôi nói hai phút chỉ là con số ảo thôi! Số ảo đấy!”“Một là một, hai là hai, làm gì có kiểu kiếm cớ như thế?” Người đàn ông lạnh lùng, toàn thân tràn ngập hơi thở kiên quyết.Phó Hi cắn răng: “Đúng là đồ tàn nhẫn!”Cầm lấy kéo rồi xoay người đi vào toilet.Đột nhiên, chân hơi dừng, ngoái đầu nhịn lại, môi hồng mỉm cười: “Có câu này anh nói rất đúng--- Nhị, đúng, là, ngốc!”Rầm---Đóng cửa, biến mất.Động tác hút thuốc của Lục Chinh hơi dừng, mày nhíu chặt, sau một lúc mới phản ứng lại.“Đồ chó con...”“Còn mười giây cuối cùng.

Chín, tám, bảy, sáu...”Phó Hi lùi về sau một bước, không nhận.“Anh không sợ tôi chạy luôn à?”“OK, ngon rồi!”Người đàn ông giương mắt lên, giây tiếp theo liền sửng sốt.Vẫn là bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh kia, vạt áo rộng rãi bị xẻ ra, kéo ra đằng trước và đằng sau rồi buộc lại, để lộ ra cái eo thon tinh tế và trắng ngần, ngay cả rốn cũng rất dễ thương.Quần dài bị cắt thành quần sooc, còn cắt mấy cái tua rua dưới ống làm trang trí, hai chân vừa trắng, vừa dài lại vừa thẳng, dưới chân đi một đôi dép lào màu hồng phấn, những ngón chân nõn nà, bóng mướt, móng chân màu hồng nhạt khỏe khoắn.Xoay một vòng, dừng trước mặt anh.“Thấy thế nào?”“Chẳng ra sao.” Cúi đầu, hút thuốc.“Xì--- không có mắt nhìn, không biết thưởng thức!”Bản thân Phó Hi là người cực kỳ có thiên phú về vẽ tranh sơn dầu, dù là ký họa hay vẽ màu nước đều rất thành thạo, có lẽ vì có xúc giác trời sinh về màu sắc nên ánh mắt thời trang của Phó Hi cũng rất tốt.

Có thể lập tức bắt lấy xu hướng thời trang quý phái nhất đang thịnh hành, vì thế, phẩm vị về quần áo rất không tầm thường.Đáng tiếc, ba mẹ mất sớm, bị chú thím hai lòng lang dạ sói chiếm mất tài sản, cưỡi lên đầu lên cổ, mặc dù mang danh cô cả của Phó gia nhưng sống thì chẳng khác nào đứa ở.Em họ Phó Vi luôn mặc những bộ đồ thời thượng nhất, còn cô thì luôn chỉ được mặc những bộ quần áo bán ngoài vỉa hè với giá năm mươi tệ.Dù vậy, quần áo của cô lúc nào cũng sạch sẽ, ngày nào cũng thay đổi, cực kỳ kiên trì.Dù chỉ đơn giản là quần jeans với áo phông trắng thì cô cũng có thể mặc với một phong thái hoàn toàn khác những người khác.Sạch sẽ, chỉnh tề, giống như cây trúc cao dài, thon chắc nhất trong rừng trúc.Luôn vươn mình lên cao, sinh trưởng mạnh mẽ.Duỗi tay, túm mái tóc dài lại, bỗng nhiên nụ cười cứng đờ trên môi, Phó Hi hít sâu một hơi.Người đàn ông tắt thuốc, vội vàng đi tới, “Sao thế?”Lại thấy khuôn mặt Phó Hi trắng đến đáng sợ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.“Phó Hi, cô làm sao thế hả?!”“Mẹ kiếp! Bà đây bị đau, anh quát cái con khỉ ấy!”“...”“Chạm vào vết thương sau lưng, không dám động nữa.

Anh qua đây chút...”Lục Chinh lại tiến thêm một bước: “Làm gì?”Phó Hi trừng mắt với anh, không đáp, hai tay giơ lên cũng chậm rãi buông xuống, nhưng mày vẫn cứ nhíu chặt.Rốt cuộc, thở phào một hơi.“Đây, cầm lấy.”“Dây thun?” Nhíu mày theo bản năng.

“Đưa cho tôi?”“Chuẩn rồi.” Gật đầu.“Làm gì?”“Giúp tôi buộc tóc lên.”“Cái gì?” Mắt đen muốn xác định lại, thâm trầm dọa người.“Buộc tóc dùm tôi!”Nhét lại trả cô.

“Không biết làm.”“Không phải anh từng đi bộ đội à?”“Thì sao?”“Đã từng huấn luyện sinh tồn nơi dã ngoại đúng không?”“Ừ.”“Vậy chắc đã từng bó củi rồi chứ?”“Rồi sao?”“Thì cứ làm theo cách đó, bó tóc lại là được mà, khó lắm à?”“Nghe thì không khó, thế nên, cô hoàn toàn có thể làm được.”Đáp lại là một cái trợn mắt: “Nếu tôi có thể tự buộc thì còn gọi anh làm quái gì hả? Ai nhàn tới mức nhức trứng thế đâu...”Lục Chinh nhíu mày: “Con gái đừng có mở miệng, ngậm miệng là nói mấy lời tục tĩu như thế.”“Lời tục tĩu á? Tôi có nói gì tục...

À, anh nói là trứng ấy hả?”Lục Chinh: “...”“Đừng có nói linh tinh với tôi nữa, mau làm đi, cột chắc thì đi, đi muộn quá trung tâm thương mại sẽ đóng cửa mất, lúc đó thì có mà mua cái con gà ấy...”Người đàn ông chỉ cảm thấy đầu mình sắp phình ra rồi.Duỗi tay, cố gắng day day cái trán đang đau nhức--- “Nhắc lại lần nữa, tôi, không, biết!”“Ôi dào, anh cứ thử xem sao đi, tôi giơ tay lên cũng thấy sau lưng đau toát mồ hôi rồi, giờ chỉ có thể nhờ anh thôi.

Come on baby, chị đây tin tưởng chú vô điều kiện, nhạ!”“Cô không thể không buộc được à?”“Không thể! Đang giữa mùa hè, muốn để tôi nóng chết à? Hơn nữa, bà đây bị thế này cũng là nhờ cháu trai thân yêu của anh đấy! Anh là cậu của hắn, thượng bất chính, hạ tắc loạn, anh cũng cần phải có trách nhiệm.”“Già mồm cãi láo!”“Lục Chinh, anh có phải đàn ông không thế hả? Bảo anh buộc tóc thôi mà, có phải lên núi đao, xuống biển lửa đâu, làm gì mà phải xấu hổ xoắn xuýt vào thế hả?”Phó Hi bĩu môi, vuốt tóc, thở dài lười nhác: “Tặng anh hai chữ--- ra vẻ!”Tay lớn thò ra, “Đưa đây.”Nháy mắt, nụ cười xinh đẹp, ngoan ngoãn dâng dây thun buộc tóc ra, xoay người cho anh một cái gáy.“Buộc lên trên đỉnh đầu ấy, càng cao càng tốt.

Nếu có thể búi thì càng tuyệt vời...”“Câm miệng! Lắm lời thật đấy.”Phó Hi bĩu môi, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.Hiện tại cô có được tính là đang hưởng đãi ngộ cấp Thái Hậu không nhỉ?Thế thì Lục Nhị là gì nhỉ?Đáp án quá rõ ràng---Cung tì rồi!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui