Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Editor: Tường An

"Không chỉ quen, còn có thù hận!" Hoàng Ngọc hừ lạnh, "Tiêu Vũ, ngươi hẳn là nhớ ta có một vị hôn phu tên Lâm Như Toa chứ, bên cạnh nữ nhân này có một nha hoàn tên Hỏa Phượng không biết xấu hổ câu dẫn hắn, tuy ta không cần hắn nhưng cũng không phải rác rưởi gì cũng có thể nhặt, hơn nữa năm đó ở Thần sơn chính nữ nhân này đã đoạt trứng đằng xà thượng cổ của ta, còn cướp sạch bảo bối của ta, bằng không ngươi cho rằng làm sao nàng có thành tựu như vậy?"

Hoàng Ngọc hất cằm, khinh thường nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nghe nàng nói vậy, mọi người ồ lên, thì ra Mộ Như Nguyệt có được thành tựu như vậy là vì cướp đoạt từ tay người khác...

Trong đan thư lập tức truyền ra một cỗ nhiệt lượng, Hỏa Phượng rất muốn lao ra khỏi đan thư, hung hăng giáo huấn nữ nhân này.

Nàng ta dám nói chủ nhân cướp đồ của nàng ta, rõ ràng là nàng ta muốn đoạt đằng xà của chủ nhân mà không được, bây giờ còn vu hãm ngược lại!

"Hỏa Phượng?" Lâm Nhược Ngữ sửng sốt, cười khổ: "Hẳn là trùng hợp thôi..."

Hỏa phượng làm sao có thể xuất hiện ở đây? Từ sau khi hắn mất tích, toàn bộ thuộc hạ của hắn cũng biến mất theo...

"Mộ Như Nguyệt, thì ra ngươi không biết xấu hổ như vậy!"

Nếu là trước kia, Tiêu Vũ còn ra vẻ ôn nhu thiện lương trước mặt Tề Mặc, bây giờ Tề Mặc đã vứt bỏ nàng, nỗi oán hận làm nàng không phá vỡ lớp ngụy trang của mình, vẻ mặt tươi cười khinh thường.

"Ta sẽ báo chuyện này với các trưởng lão, mời bọn họ làm chủ cho Hoàng Ngọc, mặt khác..." Tiêu Vũ cười lạnh nhìn Lâm Nhược Ngữ, khinh miệt nói, "Không biết vị này là ai?"

Từ lúc Tiêu Vũ xuất hiện, sắc mặt Lâm Nhược Ngữ đã trầm xuống, lúc này nghe nàng nói vậy, cũng không tức giận, thản nhiên nói: "Dì của nàng."

"Nga." Tiêu Vũ hiểu rõ, ý cười trên môi càng đậm, "Mộ Như Nguyệt, thì ra ngươi xuất thân nông thôn a, Thiên Diệp, ngươi cũng cam nguyện làm bằng hữu của loại người này? Hành vi này sẽ chỉ khiến ta càng khinh thường ngươi."

Thiên Diệp đã sớm tức điên rồi, nếu không có Y Liên giữ nàng lại, phỏng chừng nàng đã hung hăng xé nát mặt hai nữ nhân này.

"Tiêu Vũ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Đừng quá tự cho là đúng, Thiên Diệp ta còn không cần ngươi để mắt, như vậy đối với ta mới là vũ nhục!"

Sắc mặt Tiêu Vũ trầm xuống, lạnh lùng nhìn Thiên Diệp cao ngạo trước mặt.

"Này!" Hoàng Ngọc dời mắt nhìn Lâm Nhược Ngữ, tư thái từ trên cao nhìn xuống, "Ngươi là nông phụ từ nơi nào đến? Học viện chúng ta không phải chỗ ai muốn đến thì đến, còn không lập tức cút cho ta, nếu không, ta sẽ cho người đuổi ngươi ra khỏi đây!"

Trong học viện, nàng tạm thời còn không thể làm gì Mộ Như Nguyệt, đương nhiên sẽ phát tiết mọi oán khí lên đầu Lâm Nhược Ngữ.

Nhưng nàng lại không biết mình đang đắc tội người tôn quý nhất học viện này...

Y Liên nhíu mày muốn mở miệng giải thích thân phận của Lâm Nhược Ngữ, lại bị thanh âm lạnh lẽo của nàng chặn ngang...

"Học viện này là nhà của ngươi sao? Quy củ của học viện là ngươi đặt ra? Hình như ta không nghe nói học viện có kiểu đuổi người như vậy."

Tiêu Vũ khẽ cau mày, ánh mắt đánh giá Lâm Nhược Ngữ.

Nàng không phải Hoàng Ngọc.

Lúc đầu mặc dù nàng cũng cho rằng Lâm Nhược Ngữ là thôn phụ xấu xí, nàng nhìn thần thái và ngữ khí nói chuyện đều không giống một thôn phụ nên có...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui