Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, cả hai đều chết? Ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa nàng không quên, Nam Cung Tử Phượng gọi nàng là Nguyệt tôn, Dạ Vô Trần là Tử Hoàng...

Như vậy bọn họ có quan hệ gì với Nguyệt tôn và Tử Hoàng kia?

"Sư phụ, ngươi có biết tình huống cụ thể của hai người kia không?"

Vô Ngu nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt, nha đầu này luôn lơ đãng với mọi thứ, khi nào cũng sẽ có hứng thú với thứ gì đó?

"Ta cũng không biết nhiều, ta chỉ biết Tử Hoàng là người của Tử gia ở Trung Châu, lúc ấy Tử gia là thế lực cường đại nhất Trung Châu, sau lại nghe nói lúc Tử Hoàng cùng Nguyệt tôn không có ở nhà, Tử gia bị ám hại, còn những chuyện khác thì ta không rõ lắm, nhưng từ sau ngày ấy, Tử Hoàng cùng Nguyệt tôn biến mất ở Trung Châu."

Vô Ngu thở dài, hắn cũng chỉ biết được chút ít đó thôi.

Mộ Như Nguyệt trầm tư một chút, gật gật đầu: "Ta hiểu rồi, sư phụ, hiện tại ta muốn chuẩn bị trị liệu cho thiếu tông chủ dược tông, cho nên không thể bồi ngươi."

"Nha đầu, mọi việc tận lực là được." Vô Ngu cười nhạt, đồ nhi này làm bất cứ chuyện gì cũng không cần sư phụ này nhọc lòng, thật ra làm hắn cảm thấy có chút mất mát...

Mộ Như Nguyệt không hề nói thêm gì nữa, tùy tiện tìm một người dẫn mình đến chỗ Mộ Dung Thanh Sơ.

Ánh nắng chiều rọi vào phòng, chiếu lên người nam nhân đang đứng ở cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn ra phía ngoài sân.

Tựa như phát hiện thiếu nữ đã đến, nam nhân khẽ cười, hắn chậm rãi xoay người, thanh âm mỹ diệu nhẹ nhàng vang lên, êm tai làm người ta bất giác trầm mê.

"Ngươi đã đến rồi?"

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, không biết vì sao, nàng cảm thấy nam nhân này đã sớm biết mình sẽ đến, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?"Ta chắc chắn chữa được bệnh của ngươi, chẳng qua muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."

Nam nhân thong thả buông tay xuống, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên nở nụ cười thanh thoát, nam nhân này rõ ràng một thân khí chất thanh lãnh nhưng cười lên lại đẹp như tiên như họa, đẹp không sao tả xiết.

Hắn chính là một nam nhân giống như tiên nhân, mỹ không chân thực như thế.

"Ngồi đi."

"Không cần, ta hỏi xong liền đi." Mộ Như Nguyệt lắc đầu nói, "Ngươi là thuộc tính phong, thể trạng vốn đã không tốt, năm năm trước còn mất đi không ít sinh lực, nếu ta đoán không sai, có phải ngươi vô ý tiếp xúc với một loại thực vật gọi là Hồng Kiến Diệp?"

"Nếu ngươi nói là một loại cây có lá màu đỏ, phiến lá nhìn như con kiến khổng lồ, đúng là năm năm trước ta từng tiếp xúc qua."

"Vậy thì đúng rồi", hai mắt Mộ Như Nguyệt sáng ngời, cười nhạt, "Đó chính là Hồng Kiến Diệp, một loại thực vật kịch độc có thể làm cơ thể dần dần mất đi sinh lực, cấp bậc đỉnh địa giai có một loại đan dược tên là Cửu Đỉnh Đan có thể giải loại độc này, cần mất một chút thời gian để luyện chế đan dược này."

Thanh Sơ cười nhạt, khuôn mặt thanh lãnh dần có chút ấm áp: "Vậy làm phiền."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày nhìn nam nhân sắc mặt trước sau như một này, nói: "Hình như ngươi cũng không quan tâm đến chuyện giải độc lắm, lúc trước ngươi cũng không thất vọng vì không tìm được biện pháp trị liệu, hiện tại cũng không cảm thấy vui vẻ gì."

"Không phải không thèm quan tâm, mà là... ta biết mình sẽ không chết." Mộ Dung Thanh Sơ nhàn nhạt nói.

Ngay từ đầu hắn đã biết vận mệnh của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui