Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

"Nhược Ảnh sư tỷ!"

Đột nhiên, Cầm Nhạc kinh hỉ hô lên, cực kì vui mừng nhìn về phía nữ tử mới xuất hiện.

Mộ Như Nguyệt cũng quay đầu nhìn lại, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại lọt vào mắt nàng...

Nữ tử ăn mặc thật bình thường, chưa trang điểm, mặc trường bào màu xám, mái tóc đen dài xõa sau lưng.

Dù nàng không có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành nhưng gương mặt cũng xinh đẹp lóa mắt như ánh mặt trời, đặc biệt là nụ cười bên môi thiếu nữ, có cảm giác tự nhiên, mềm mại.

Chỉ cần là nam nhân, nhìn thấy nữ tử như vậy không thể không động tâm.

"Nhược Ảnh sư tỷ, nữ nhân này tới tìm Vô Trần sư huynh!"

Cầm Nhạc hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, vội vàng nói.

Lâm Nhược Ảnh nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười khẽ nói: "Không biết ngươi tới tìm hắn có chuyện gì? Nếu có việc quan trọng ta có thể thay ngươi chuyển lời cho hắn."

Miệng lưỡi này, nghiễm nhiên là tác phong của nữ chủ nhân....

"Không cần, ta chỉ muốn gặp hắn thôi", Mộ Như Nguyệt nhíu mày, không biết vì sao đối với nữ nhân này, nàng không có hảo cảm nổi, "Vô Trần hiện giờ ở đâu?"Lâm Nhược Ảnh hơi sửng sốt, cười nói: "Nghe cô nương nói vậy, giống như rất quen thuộc với hắn? Thế nào, cô nương không biết hắn không có ở học phủ sao?"

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nếu ngươi quen hắn, tại sao không biết hắn đi đâu? Còn tới đây hỏi ta?

"Hắn đến nơi nào?" trong lòng Mộ Như Nguyệt đột nhiên trầm xuống.

Vô Trần không ở học phủ? Vậy hắn sẽ đi đâu...

Lâm Nhược Ảnh nở nụ cười mềm mại, tươi hơn cả ánh mặt trời: "Ta cũng không rõ lắm, hắn rời khỏi học phủ đã một thời gian, chắc sẽ nhanh trở về thôi, cô nương hẳn là người quen của hắn, vậy cũng là bằng hữu của Nhược Ảnh, nếu cần gì cứ đến tìm ta, nể mặt hắn ta cũng sẽ giúp cô nương, nếu không hắn trở lại hỏi tội thì không tốt."

Nàng che miệng cười khẽ, mặt mày tràn đầy mùa xuân.

"Cái này thì không phiền ngươi", Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, ánh mắt đạm mạc đảo qua dung nhan nữ tử, "Nếu hiện giờ Vô Trần không có ở đây, vậy ta không quấy rầy nữa."

Để lại một câu này, Mộ Như Nguyệt xoay người rời đi.

Tử Thiên Cảnh yên lặng đi theo sau nàng, trong mắt hiện lên một tia sáng, hắn nhìn Mộ Như Nguyệt đi ra cửa, bước nhanh theo.

"Xem ra có vài nam nhân thật trêu chọc đào hoa, ngươi có sao không?"

Hắn không quên, kiếp trước vì nợ đào hoa của phụ thân cho nên mới có phong ba.

"Ta thì có việc gì chứ?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hai mắt mỉm cười nói: "Nếu người ta muốn tìm ở nơi này, ta chỉ cần ở lại đây thì sẽ gặp hắn thôi."

Nói thật, lúc đầu nghe lời nói của Lâm Nhược Ảnh, trong lòng nàng quả thật không thoải mái, giọng điệu nữ nhân này quá trôi chảy tự nhiên, nghiễm nhiên là diễn xuất bộ dáng nữ chủ nhân.

Nhưng nàng cùng Vô Trần đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, sao có thể không tin tưởng hắn? Bất luận người khác nói thế nào, nàng chỉ tin hắn mà thôi.

Tử Thiên Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn biết sẽ như thế mà, kiếp trước hai người đã trải qua nhiều phong ba biến cố mà tình cảm trước sau vẫn bền vững, kiếp này, tình cảm bọn họ cũng chỉ có hơn chứ không kém.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui