Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Trên đài luận võ, sắc mặt Lâm Nhược Ảnh tái nhợt, ánh mắt lộ rõ cảm giác suy yếu, ẩn nhẫn nhìn chằm chằm phía trước, hít sâu một hơi.

Mộ Như Nguyệt!

Trong lòng nàng lẳng lặng đọc ba chữ này, hận ý vô tận suýt chút nữa bộc phát, chỉ cần nghĩ tới những chuyện gần đây gặp phải, nàng liền hận không thể bầm thây vạn đoạn nữ nhân này.

Có lẽ vì hôm nay là ngày hai người tỷ thí, các đệ tử học phủ đều không đi học, từ sáng sớm đã chạy đến đài luận võ xem tỷ thí.

Trong học phủ, người trẻ tuổi đạt cấp thiên phú quả thật không ít, nhưng đạt tới cấp bậc như Lâm Nhược Ảnh vẫn rất hiếm có.

Một người hơn hai mươi tuổi đạt thiên phú cao cấp đủ để nàng trở thành nữ thần trong mắt đám đệ tử.

Mộ Như Nguyệt tuy thiên phú luyện đan rất cao nhưng không có nghĩa là sức chiến đấu cũng cường hãn, dù sao thực lực của một người cũng có hạn, sao có thể giỏi cả hai phương diện luyện đan và tu luyện? Nếu không, học phủ cũng không chia ra đan đường và võ đường.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng thêm tin tưởng điểm này.

Mộ Như Nguyệt chiến đấu với Lâm Nhược Ảnh rõ ràng là muốn bị đánh, nàng cho rằng có Vô Trần sư huynh che chở thì có thể thích làm gì thì làm sao? Ở học phủ này, người xứng với Vô Trần sư huynh cũng chỉ có Lâm Nhược Ảnh.

Đột nhiên, thanh âm nghị luận im bặt.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mấy thân ảnh cách đó không xa đang đi tới...

Gió nhẹ thổi qua, bạch y như tuyết, thân hình nữ tử thon gầy mảnh khảnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Làn da dưới ánh mặt trời trắng nõn mịn màng, đôi môi mỏng phớt hồng, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm.

Nàng tựa như theo gió mà đến, một mùi hương thoang thoảng xẹt qua chóp mũi mọi người.

Lâm Nhược Ảnh nắm chặt tay, trái tim như bị một con sâu gọi là ghen ghét gặm nhấm.

Đúng vậy, nàng ghen ghét Mộ Như Nguyệt.

Nữ nhân này đẹp đến mức không giống thật, nàng là nữ nhân cũng cảm thấy kinh diễm. Nữ tử như vậy bất quá là bình hoa di động mà thôi, nhu nhược không chịu nổi một kích, gặp chuyện chỉ biết trốn sau lưng nam nhân, không cường đại, tự lập bằng mình.

Nàng chợt quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, đáy mắt mang theo vẻ si mê...

Nam nhân này vẫn tuấn mỹ tà mị như vậy, tựa như thần tiên.

Đồ án mạn đà la trên khuôn mặt trắng nõn không những không phá hư mỹ cảm mà còn khiến hắn càng thêm kinh diễm, thật khó tưởng tượng một nam nhân cũng có thể đẹp đến mức này.

Hắn một thân trường bào tím, khí thế tôn quý tà mị không thể xâm phạm, giống như thần Tu La cao cao tại thượng, toàn thân quanh quẩn khí chất cường đại khiến người ta ngừng thở.Nhưng mà nam nhân cường đại như vậy, khi nhìn nữ tử bên cạnh, trong mắt tràn đầy nhu tình làm mọi người bất giác động dung....

Tình cảm đó tựa như muốn sủng nàng đến tận xương, trong thiên hạ chỉ có một mình nàng có thể lọt vào đôi mắt tím ngạo nghễ kia....

Lâm Nhược Ảnh nắm chặt nắm tay, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giật giật môi, cười yếu ớt: "Vô Trần, ngươi cũng tới?"

Dạ Vô Trần nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, từ đầu đến cuối hắn đều không thèm nhìn liếc nữ nhân này một cái, giống như chỉ liếc một cái cũng vũ nhục hai mắt mình....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui