Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Nữ nhân đáng chết này cũng dám lừa gạt hắn! Nếu không phải mình không phải là đối thủ của nàng, phỏng chừng hiện tại đã một chưởng đánh chết nàng.

Dạ Vô Trần nhướng mày, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười tà mị khiến người ta quên mất hô hấp, nam nhân này, bất luận có biểu tình gì đều đẹp như thế.

Ngay cả Lam Nguyệt cũng không thể không thừa nhận hắn quả thật là nam tử tuấn mỹ hiếm thấy, dù là Phượng Kinh Thiên cũng kém hắn, khó trách người kia sẽ yêu nam nhân này như thế, dung mạo khí thế đủ để nữ tử trong thiên hạ điên cuồng vì hắn.

Nam nhân nâng trường kiếm trong tay, đồ án tử long (rồng tím) trên thân kiếm sinh động hẳn lên, 'oanh' một tiếng hóa thành cự long há mồm to đầy máu bay về phía Lam Nguyệt.

"A!!!"

Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên, cái đầu Lam Nguyệt từ trên cổ rơi xuống đất, lăn đến bên chân Đổng Linh Nhi, sắc mặt Đổng Linh Nhi lập tức tái nhợt, kinh hãi hét một tiếng rồi ngất đi.

Đổng Phi Nhiên đã không rảnh quan tâm Đổng Linh Nhi nữa, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt.

Lam Nguyệt cô nương có cấp bậc gì? Nàng đã là nhân vật đỉnh thiên phú, hiện tại nháy mắt đã bị hạ gục? Vậy nam nhân này ở cấp bậc nào?

Cao hơn đỉnh thiên phú đã là cảnh giới huyền nguyên...

Đám khách khứa rốt cuộc ăn không vô, sợ hãi rụt rè tránh sang một bên, sợ không cẩn thận chọc phải nam nhân tôn quý cường đại như tu la kia.

Vào lúc này biến cố lại phát sinh.

Thi thể Lam Nguyệt trên mặt đất hóa thành một làn khói dần dần biến mất trước mắt mọi người. Chứng kiến một màn này, sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, cong môi cười lạnh: "Phân thân? Xem ra Lam Nguyệt cũng không ngu xuẩn, vậy mà vận dụng thuật phân thân tới gặp chúng ta."

"Thuật phân thân?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, tâm tư hơi trầm xuống, "Vô Trần, có cảm thấy thuật phân thân này rất quen thuộc hay không? Ta nhớ có một người sẽ sử dụng nó."

Nghe Mộ Như Nguyệt nói thế, Dạ Vô Trần khẽ cau mày, trầm mặc nửa ngày, trong đôi mắt tím hiện lên một tia sáng: "Nam Cung Tử Phượng!"

Tuy rằng chỉ là một đoạn ngắn nhưng Dạ Vô Trần cảm thấy chuyện này có liên quan đến Nam Cung Tử Phượng.

"Nam Cung Tử Phượng?" Mộ Như Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, nhíu mày nói, "Không phải nàng đã chết sao? Chẳng lẽ là..."

Nếu Nam Cung Tử Phượng có thể đoạt xác trọng sinh một lần, vậy sẽ có lần thứ hai. Ngày đó là nàng quá sơ xuất, để mầm tai họa này thoát một kiếp!

"Nguyệt Nhi, chuyện này cứ để qua một bên đã", Dạ Vô Trần nhướng mày, mỉm cười quét mắt về phía Đổng Phi Nhiên đang xanh mặt đứng một bên, "Ta nhớ rõ vừa rồi có người muốn bổn vương tự tay giết Nguyệt Nhi?"

Oanh!

Khí thế cường đại trên người nam nhân bùng nổ, áo bào tung bay, Dạ Vô Trần nhấc chân đi về phía Đổng Phi Nhiên, theo từng bước chân của hắn, khí thế lãnh liệt từ trên người hắn phát ra, Đổng Phi Nhiên chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt."Không!"

Trong bóng đêm phủ Thành chủ, một tiếng thét khàn cả giọng truyền ra, vang vọng khắp bầu trời đêm. Bỗng nhiên, bóng đêm khôi phục yên tĩnh, tĩnh đến mức không dậy nổi một tia gợn sóng.

Dạ Vô Trần thu hồi kiếm, xoay người nhìn Mộ Như Nguyệt, cười tà mị: "Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi, không cần ngốc ở nơi này nữa."

Rồng có nghịch lân.

Đối với Dạ Vô Trần mà nói, Mộ Như Nguyệt chính là nghịch lân đời đời kiếp kiếp của hắn...

"Phân thân đã bị giết!"

Trong một căn phòng, sắc mặt Lam Nguyệt đột nhiên biến đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui