Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

"Nhận sai?" Mộ Như Nguyệt tươi cười động lòng người, lại lộ ra hàn khí lạnh băng, "Mộ Như Nguyệt ta không làm sai bất cứ điều gì, tại sao phải nhận sai?"

Thanh âm nàng khí phách như vậy, cuồng ngạo không kiềm chế được. Nữ nhân như thế, không nên đứng ở nơi này, vị trí đỉnh cao kia mới là nơi dành cho nàng.

"Ha ha!" Phiên Lâm cười to hai tiếng, sát khí bộc phát, "Tốt! Rất tốt! Một khi đã như vậy, ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một chút!"

Oanh!

Lửa giận mãnh liệt bùng nổ, Phiên Lâm dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống dưới, mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng đâm về phía Mộ Như Nguyệt.

"Nguyệt Nhi!"

An Thiến muốn tiến lên, lại bị một bàn tay gắt gao giữ chặt.

"Ngươi không cần lo lắng", Thư Ninh lắc đầu, ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt trên lôi đài, "Ta có cảm giác, Nguyệt Nhi sẽ không thua!"

Không biết vì sao, đối với nữ tử này, Thư Ninh rất có tin tưởng, sự tin tưởng này làm bản thân nàng cũng hoảng sợ...

Tuy nói vậy, nhưng trong mắt An Thiến vẫn lộ vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm tình cảnh trên lôi đài...

Tia sáng xuyên qua thân thể Mộ Như Nguyệt, trong khoảnh khắc đó, tim An Thiến vọt lên cổ họng, tái mặt hô to: "Nguyệt Nhi!!!"

Nhưng mà, một trận cuồng phong lướt qua, thổi tan thân ảnh Mộ Như Nguyệt trên lôi đài...

"Là tàn ảnh!" Thư Ninh nhíu mày, đáy mắt xẹt qua chút phức tạp.

Thực lực của nàng đã mạnh đến mức có thể lưu lại tàn ảnh....

Xem ra giữa nàng và mình vẫn có khoảng cách rất lớn. Bất quá, như vậy cũng làm nàng càng thêm kiên định.

Ông ngoại nói quả nhiên không sai, trên Đông Đảo này còn có không ít thiên tài, nếu tiếp xúc với những thiên tài đó, sẽ rất có lợi cho việc tu luyện của nàng sau này...

Bỗng nhiên, Mộ Như Nguyệt xuất hiện phía sau Phiên Lâm.

Cảm nhận được hơi thở lạnh băng sau lưng, Phiên Lâm vội vàng xoay người, trường kiếm trong tay sáng lên, ngăn cản công kích bất ngờ của Mộ Như Nguyệt.

"Đang" một tiếng, Mộ Như Nguyệt lui về phía sau mấy bước, lồng ngực tựa hồ bị chấn động một chút, hương vị tanh ngọt dâng lên cô họng, lại bị nàng nuốt xuống.

Trên mặt không nhìn ra bất kì vẻ khác thường nào...

"Nữ nhân này quả nhiên rất mạnh!"

Phiên Lâm siết chặt nắm đấm, ánh mắt càng thêm ngưng trọng.

Sau khi hắn dùng bí thuật tăng thực lực lên, đã cường đại hơn gấp mấy lần, dù là cường giả chân nguyên đối mặt với công kích của hắn cũng không thể bình yên vô sự được, nhưng mà, nàng cư nhiên tiếp hắn một chiêu mà không bị thương...

"Tiểu cô nương", Phiên Lâm cười lạnh, "Nếu qua mấy năm nữa, chỉ sợ ta có dùng bí thuật tăng thực lực cũng không phải là đối thủ của ngươi, đáng tiếc, hiện tại ngươi còn kém ta một khoảng rất xa, cho dù ngươi là thiên tài thì hôm nay cũng phải ngã xuống tại đây!"

Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, lần nữa nhắm về phía Mộ Như Nguyệt.

Tốc độ đối phương quá nhanh, một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt Mộ Như Nguyệt, nếu nàng không có tinh thần lực hơn người, sợ là cũng không thể nhìn được tung tích của hắn...

"Sư phụ!"

Tim Thiên Thừa Ngôn run lên, trong lòng có chút hối hận, nếu không phải hắn hành động theo cảm tính, phế bỏ Lương Văn, thì Phiên Lâm cũng không gây phiền toái cho sư phụ!

Nhưng nghĩ đến ánh mắt đáng khinh của Lương Văn nhìn sư phụ, Thiên Thừa Ngôn liền hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn tên hỗn đản kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui