Tuyệt Sắc Đan Tôn


Phượng Nguyệt Hi lắc đầu tỏ vẻ không cần bận tâm, nhìn xem mười bàn lớn trong quán.

Cơ bản mỗi bàn đều đã có đầy người ngồi, bọn họ ăn bánh uống trà nói chuyện phiếm với nhau.

Chỉ có một bàn phía xa là còn ghế trống, nên nàng liền đi qua đó.
Bên cạnh bỗng xuất hiện ba người, một nam một nữ cùng một đứa bé, trông thấy cả bàn chỉ có một tiểu cô nương, vị tráng hán trong đó không chút suy nghĩ bước đến gần.
“Vị cô nương, không biết bọn ta có thể ngồi ở đây được không?”
Phượng Nguyệt Hi đã sớm nhìn thấy ba người, lại thấy trong quán không còn bàn trống nào khác, mặt không biểu tình nhẹ gật đầu.

Đối với ba người xa lạ, nàng tự nhiên không có một tia áp lực, dù sao trên đại lục này không phải ai cũng là võ giả, phần lớn nhân loại đều là người bình thường, số lượng võ giả còn chưa chiếm đến một phần, người bình thường luyện võ hiển nhiên không có uy hiếp tới nàng.
“Đa tạ.”
Tráng hán chắp tay với nàng, sau đó ngồi đợi chủ quán bước qua đây.
“Nếu mấy vị không chê có thể uống nước trà này trước.” Lão giả lấy ra một ấm trà, chỉ vào chén nhỏ trên bàn, rồi nói với bốn người.
“Đúng là có chút khát nước, tiểu thư và thiếu gia hai người dùng trước đi.” Tráng hán cầm chén nhỏ, nhấc ấm trà rót hai ly cho mình.
Trong quán trà, bầu không khí có hơi kỳ quái, ban nãy Phượng Nguyệt Hi không nhìn kỹ, lúc này nàng mới phát hiện xung quanh có điểm khác thường, những người nam nhân thì đều có khí tức bình thường, nhưng nữ nhân lại có vài phần âm u, tựa hồ dính phải vật gì không sạch sẽ.
Đặc biệt là nữ tử này, bộ dáng tái nhợt yếu ớt tựa hồ chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay nàng.
“Vị cô nương này, trông bộ dáng của ngươi còn rất nhỏ, đi ra ngoài một mình phụ mẫu trong nhà không lo lắng sao?” Nữ tử cầm chén trà uống một ngụm, nhìn thấy tiểu cô nương đầu đội đấu lạp, trên mặt có mạng che rủ xuống, trong lòng nổi lên hứng thú.

Phượng Nguyệt Hi nghĩ một hồi, đối với chuyện này nàng không biết đáp như nào, cuối cùng chỉ đành gật đầu rồi lắc lắc đầu.
Nữ tử lúc này mới nhận thấy Phượng Nguyệt Hi không thể mở miệng, cũng không tiếp tục bắt chuyện, chỉ là trong mắt nhiều thêm một phần thương hại.
Rất nhanh chủ quán liền dọn lên một bàn ăn, Phượng Nguyệt Hi không có tâm tình để ý đến ba người, một mực chăm chú gắp thức ăn trên bàn.

Đến khi cảm thấy no bụng, nàng mới gọi tiểu nhị đến thanh toán.


Sau đó rời khỏi quán trà, men theo con đường đi tiếp về phía nam, không một chút lưu luyến.
Nhìn xem bộ dáng vội vã của nàng, ba người đồng thời quay mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ trông rất dọa người sao?

Thu Diệp Trấn
Mê Ảnh Sâm Lâm, Phượng Nguyệt Hi mất hơn một ngày đi bộ, trên đường đi nàng đụng phải rất nhiều người, đại đa số đều là người dân bình thường muốn đi vào Mê Ảnh Sâm Lâm bắt một ít thú rừng, bọn họ đều không dám tiến nhập quá sâu.

Mặc dù có rất nhiều người nhưng Phượng Nguyệt Hi lại không nhìn thấy một võ giả, không phải bọn họ không muốn đến săn bắt yêu thú mà do số lượng võ giả quá ít vì vậy muốn gặp cũng không phải dễ dàng, còn người bình thường muốn bắt yêu thú đó chính là mơ mộng, đừng nói là yêu thú nhị giai trở nên cho dù có là yêu thú nhất giai, có nhiều người liên thủ đi chăng nữa cũng khó mà đánh bại.
Nhìn đoàn người không ngừng ra vào Mê Ảnh Sâm Lâm, Phượng Nguyệt Hi chậm rãi cất bước, ở một nơi như này, xuất hiện một tiểu cô nương như nàng rất dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.

Còn chưa tiến vào Mê Ảnh Sâm Lâm, một nam nhân thân hình cường tráng, trông thấy người đến là một tiểu cô nương đành lên tiếng nhắc nhở.
“Tiểu cô nương chỗ này không phải nơi chơi đùa, ngươi vẫn là nên về nhà đi thôi.”

Phượng Nguyệt Hi dừng bước, ngẩng đầu nhìn nam nhân chắn trước mình, chiều cao thân thể của nàng quá thấp, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
Nhận thấy ánh mắt của nàng một mực rơi trên người mình, nam nhân cảm thấy có điểm quái lạ, không khỏi ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Mặc dù đối phương có ý tốt nhưng Phượng Nguyệt Hi cũng chỉ âm thầm tiếp nhận, sau đó bước chân vượt qua nam nhân này.
Nhìn xem bóng hình Phượng Nguyệt Hi càng lúc càng mờ nhạt, nam nhân còn định nói gì nhưng người bên cạnh đã kịp thời ngăn lại.
“Không cần để ý tới nàng, ta biết đệ có ý tốt nhưng không chừng lại thành làm phiền người ta, nhìn quần áo của nàng cũng không phải hạng người đơn giản, hẳn là con cháu của đại gia tộc ra ngoài lịch luyện.”
Hàng năm có không ít đệ tử đến từ các tông môn, gia tộc lớn tiến về Mê Ảnh Sâm Lâm để tìm kiếm cơ duyên, mặc dù không phải thường xuyên nhưng cũng không phải chuyện hiếm lạ, người nam nhân còn lại tựa hồ biết chuyện liền khuyên ngăn đệ đệ của mình.
Người nam nhân nghe vậy, biết mình nói tiếp cũng vô dụng, lại nhìn xem sắc trời càng lúc càng tối vì vậy cả hai liền mang lên giỏ trúc cùng nhau rời khỏi Mê Ảnh Sâm Lâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận