Lâm thị một lòng chỉ muốn lên thị trấn thăm con trai và con dâu của mình nên không quan tâm đến những việc khác, lập tức cầm mấy quả trứng gà còn sót klại trong bếp sang nhà quả phụ Trương hàng xóm đổi mấy nắm gạo trắng.
Bà lại lấy ra non nửa miếng thịt khô được gói kín trong hầm, thái thànhd từng lát mỏng để nấu cháo thịt với hạt thông trắng, còn mang theo hai lượng bạc vụn, cơm cũng không ăn đã vội vã đi lên trấn.
Trước kia bữa rsáng và bữa trưa của Tần gia là do Tần Ngũ Nha nấu đại, những bữa tối thì do Lâm thị nấu ngon hơn một chút, Ngũ Nha chỉ giúp một tay.
Nhưng không ngờ hôm nay đột ngột xảy ra biến cố, Vương thị lại lười biếng, bữa tối cũng chỉ có thể do Ngũ Nha nấu.
Mặc dù Ngũ Nha đã đến đây được ba tháng, đã quen với công việc đồng áng đơn giản, nhưng kiếp trước dù sao nàng cũng là con một điển hình, áo đến thờ tay, cơm đến há miệng, 22 năm cuộc đời ngoài nấu mì ăn liền và rau trộn đậu phụ ra thì không thể làm được gì khác.
Trước kia nàng chỉ đi theo Lâm thị giúp đỡ nên chưa cảm thấy gì, lần này lại khá luống cuống tay chân.
Không phải rau quá nhiều dầu thì là nước trong cháo đậu đỏ hạt kê quá ít.
Nếu là ngày thường thì nhất định nàng sẽ bị Tần lão hán mắng như tát nước, nhưng hôm nay tâm tư của cả nhà đều bay vào trong bụng Trương thị trên thị trấn nên không ai để ý tới Tần Ngũ Nha liên tiếp phạm sai lầm.
Sau khi bày bát đĩa lên bàn, Tần Ngũ Nha một mình múc cháo trong bát ăn, không để ý tới mọi người trên bàn đều mang ý xấu trong lòng.
Tần lão hán vừa lo lắng cho cháu trai mình trong bụng Trương thị, vừa tính toán ngân lượng còn lại trong nhà.
Vừa rồi bà vợ mình mang theo hai lượng bạc ra ngoài là do mình cho phép, hơn nữa Đại Sơn lúc trước cầm một quan tiền, tính ra cũng chừng hai lượng rưỡi, đủ cho Tần gia tiêu xài trong nửa năm.
Mấy ngày nay, nếu ngô nhà mình bán chạy thì còn có thể đổi được bốn quan tiền, miễn cưỡng bù đắp chi phí cho Trương thị.
Chỉ là không có số ngô này thì thức ăn sáu tháng cuối năm của gia đình lại căng thẳng.
Một gia đình già trẻ khoảng bảy người, ai cũng đang há miệng chờ ăn, cuộc sống về sau sẽ khó khăn.
Nghĩ đến đây, Tần lão hán không khỏi nhíu lông mày lại, bởi vì trong lòng phiền não nên ngay cả cháo hôm nay đặc hơn trước mà Tần lão hán cũng không nhận ra, chỉ và luôn vào miệng, không yên lòng được.
Tần lão hán không có tâm trạng ăn uống, Tần Ngũ Nha thì vốn ăn ít, chỉ may cho vợ chồng Tần Đại Tráng và Vương thị, tốc độ gắp thức ăn của người nào cũng nhanh, chỉ một lúc sau mà ba, bốn đĩa thức ăn trên bàn đều bị càn quét sạch sẽ, Vương thị ăn đến mức miệng đầy dầu, cực kỳ thỏa mãn.
Thật ra Vương thị đã phát hiện món ăn hôm nay có chút khác thường, nhiều dầu mỡ, ngay cả cháo cũng rất đặc, không khỏi cười kỳ quái nhìn Tần Ngũ Nha.
Nhưng mà nàng ta sẽ không ngốc nghếch nói ra.
Ngày thường cơm Tần gia đều không có muối, không có dầu, nhạt nhẽo vô cùng, hiếm khi được ăn một bữa ngon thế này, không vui mới là kẻ ngốc.
Người nông thôn ăn cơm không hay chú ý, hầu như đều ăn vội vàng, chỉ thời gian uống một chén trà là tất cả mọi người đều đã ăn xong, Tần Ngũ Nha tự giác đứng dậy thu dọn bát đũa, Tần lão hán kê một cái ghế dựa ngồi ở cửa phòng bếp, vừa hút tẩu vừa hóng mát.
Những điều này đều giống như thường lệ, nhưng kỳ lạ là Vương thị vốn hay vừa ăn cơm xong là lập tức lấy cớ thân thể khó chịu rồi chạy mất, hôm nay lại bất ngờ ở lại trong phòng bếp, nháy mắt với Tần Đại Tráng một cái.
Tần Đại Tráng lập tức nhanh chóng đi lấy một cái ghế đặt cách Tần lão hán không xa, đỡ Vương thị ngồi xuống.
Ngũ Nha đang làm việc chợt khựng lại, bỗng nhiên có dự cảm không lành, nàng đặt bát đũa trong tay xuống, nhìn về phía Vương thị, lại thấy nàng ta vừa mới ngồi xuống đã mỉm cười đưa tẩu hút thuốc cho Tần lão hán.
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải có chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Sở thích duy nhất trong đời này của Tần lão hán chính là hút thuốc lá, vừa thấy Vương thị đưa ông ta cái tẩu, lại liếc mắt nhìn cái bụng to tròn của Vương thị, nhất thời tâm tình rất tốt, hiếm khi nhìn Vương thị và Tần Đại Tráng với sắc mặt hòa nhã.