Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông


Tần Đại Tráng miệng thì nhận lời, giả vờ muốn đi đỡ Vương thị, nhưng dưới chân lại không nhúc nhích gì, hiển nhiên hai vợ chồng nhà này đã sớm bàn với nhau, đang diễn kịch cho Tần lão hán xem.

Bây giờ Vương thì còn chưa nói đến vấn đề chính, làm sao có thể thật sự cứ thế bỏ đi.
Mà Tần lão hán vốn cũng chỉ nói vậy thôi, thấy Vương thị không đi, cũng không nói gì.

Chỉ tiếp tục một mình im lặng hút thuốc.

Tần Ngũ Nha vừa nghe trò hay đang diễn ra vừa vội vàng làm việc, chỉ chốc lát sau đã cất bát đũa sạch sẽ vào trong tủ, lại cầm chổi quét dọn, lúc này mới nghe thấy Vương thì ngoài cửa nhìn vào hô: “Ngũ nha đầu, cái chum cũ trong sân hết nước rồi, thân thể ta gần đây rất nóng, hôm nay muốn tắm rửa, hay là muội nhân lúc trời còn sáng, đi lấy nước trước đi.”
Tắm rửa? Định lừa ai vậy?
Tần Ngũ Nha chưa từng thấy người phụ nữ nào lười biếng hơn Vương thị, tuy rằng người thời đại này không chú ý đến việc tắm rửa mỗi ngày, nhưng mùa hè cơ bản cứ cách hai, ba ngày đều phải tắm một lần, bằng không sẽ dính dớp khó chịu.

Nhưng ở Vương thị này chẳng những lười làm việc mà đối với bản thân mình cũng lười, đừng nói tắm rửa, cho dù rửa mặt sáng tối mỗi ngày cũng chưa chắc đã làm.
Nàng ta sẽ nóng đến mức muốn tắm rửa? Chẳng qua chỉ là muốn nói gì đó với Tần lão hán, lại không muốn mình nghe thấy nên mới kiếm cớ đuổi mình đi mà thôi.
“Đại tẩu à, tẩu không thấy bây giờ ta đang bận à? Nếu tẩu muốn tắm rửa thì có thể bảo đại ca đi lấy nước, đại ca vốn cường tráng mạnh mẽ, đại ca chỉ cần đi một chuyến là đủ cho tẩu dùng rồi, tội gì phải bảo ta đi.”
Tần Ngũ Nha liếc nhìn Vương thị một cái, không muốn nghe theo lời nàng ta, thứ nhất Vương thị muốn đuổi nàng đi để nói chuyện một mình với Tần lão hán, tất nhiên là vì có liên quan hệ đến mình, hơn nữa chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Vương thị lòng dạ hiểm độc đã bán mình một lần, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, Tần Ngũ Nha không cần đoán cũng biết ngay một bụng ý nghĩ xấu của nàng ta đang sục sôi.
Thứ hai, lấy nước thật sự là công việc đòi hỏi sức lực, mặc dù nguyên chủ Tần Ngũ Nha đã quen làm việc tay chân từ nhỏ, da dày thịt béo, rất giỏi chịu đựng, nhưng việc lấy nước dù sao cũng rất nặng nề.

Tần gia đông người, cần sử dụng lượng nước lớn, con sông gần thôn Lý Gia nhất thì lại rất xa, dùng thùng lớn thì phải mất bốn, năm chuyên mới có thể đổ đầy chum lớn trong nhà, nếu dùng thùng gỗ nhỏ thì phải qua lại hơn mười chuyển.

Một chuyến đã đủ mệt nhọc rồi, hơn mười chuyến thì chắc trực tiếp mất nửa cái mạng.
Tần Ngũ Nha bây giờ đã mười lăm tuổi, nhưng dậy thì lại kém hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, không chỉ gầy gò mà chiều cao cũng không phát triển, trông chẳng giống một cô gái mười lăm mà giống như một cô bé mười một, mười hai tuổi hơn.

Suy dinh dưỡng chỉ là một phần nguyên do, nàng phải làm việc nặng nhọc lâu dài, còn bị đánh đập và mắng chửi nên trong lòng vô cùng áp lực cũng là một nguyên do.
Từ khi xuyên không đến đây, Tần Tiểu Ngũ đã tận lực tránh làm những công việc nặng nhọc, ngược lại cướp làm một ít việc rườm rà tốn thời gian nhưng không tiêu hao nhiều thể lực.


Ví dụ như việc lấy nước, từ khi Tần Tiểu Ngũ xuyên đến đây đã tránh không đụng vào.
Mười lăm tuổi là thời điểm dậy thì, phát triển tốt nhất, Tần Tiểu Ngũ cũng là Tần Ngũ Nha bây giờ thật sự rất sợ cái bả vai nhỏ gầy của mình ngày nào cũng chịu gánh nặng như vậy, đừng nói đến chuyện bả vai bị thương, chỉ sợ bây giờ cơ thể sẽ bị định hình, cả đời không cao lên được.
Nhìn các vận động viên cử tạ nổi tiếng của kiếp trước là biết, mặc dù ăn nhiều nhưng đều phát triển theo chiều ngang, còn về chiều cao thì bạn biết rồi đấy.
Con bé này làm sao thế hả, đại ca của muối bận rộn ở trên đồng cả ngày, sao lại bảo huynh ấy làm công việc nặng nhọc, đồ vô lương tâm, muội muốn đại ca mình bị mệt chết à?” Vương thị vừa nghe thấy Ngũ Nha đùn đẩy công việc lên chồng mình thì nhất thời không vui, la hét chói tai.
“Đại tẩu nói gì thế, trong nhà này ngoại trừ tẩu ngày nào cũng nhàn rỗi không có việc gì làm ra, ai không phải bận rộn cả ngày chứ, đại ca mệt mỏi, chẳng lẽ ta không mệt à? Ta vô lương tâm, nhưng tẩu thì cũng đâu có tâm? Hay là trong lòng tẩu vẫn luôn muốn ép ta đi chết? Ta sống thoải mái một chút thì tẩu không vui à?” Tần Ngũ Nha cười lạnh một tiếng, hời hợt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận