Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông


Lúc này nàng ta mới nhớ ra lấy nước là công việc nặng nhọc cơ đấy.

Chồng của mình lấy nước thì sẽ mệt chết, còn để em chồng mười lăm tuổi của mình đi lấy thì lại không nghĩ tới sẽ mệt chết, thế mà nàng ta vẫn còn tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy.
“Muội...!Muội...!Cha à, cha xem Ngũ Nha kìa.” Vương thị biết Ngũ Nha đang châm chọc chuyện ép nàng đập đầu vào tường lúc trước, tức giận đến mức run rẩy, ngay cả nói cũng không rõ ràng, chỉ đành ôm bụng gào khóc thảm thiết: “Ôi chao...!bụng con, ôi, bụng con khó chịu quá đi mất!”
“Ngũ Nha, sao con lại ăn nói với đại tẩu của con như thế? Đúng là không có quy củ gì cả!” Tần lão hán vừa thấy Vương thị la hét bảo bụng khó chịu thì tim lập tức đập thình thịch, đó là cháu trai cả của ông ta, lỡ như bị thương thì làm sao được.


Tần lão hán vội vàng trừng mắt nhìn Tần Ngũ Nha, giận dữ quát.
“Không lớn không nhỏ? Ha ha! Trong nhà này không phải lúc nào cũng như vậy à? Cha à, nếu cha muốn nói quy củ thì nên quản giáo đại tẩu thật tốt mới đúng, ngày thường đại tẩu cứ rảnh rỗi là lại hô to gọi nhỏ với nương.

Đây là chuyện mà người thôn Lý Gia chúng ta đều biết cả, hôm nay con cũng chỉ học theo đại tẩu mà thôi, ai có thể nói gì được con chứ?”
Tần Ngũ Nha cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Tần lão hán và Vương thị, xoay người trở về phòng mình.
Đóng cửa phòng lại, Tần Ngũ Nha cũng không rời đi, ngược lại kề tại vào cửa phòng, nhìn qua cửa sổ rách nát để dò xét bên ngoài, vừa rồi lúc ở cửa phòng bếp, Ngũ Nha đã cố ý làm như vậy.
Thứ nhất là để Tần lão hán không quên chuyện ba tháng trước mình từng đập đầu vào tường, chọc nàng nóng nảy thì nàng thật sự cái gì cũng dám làm, thứ hai là để chọc giận Vương thị.
Tần Ngũ Nha biết chỉ cần mình ở đó thì Vương thị không dám trắng trợn nói cái gì, nhưng bây giờ không nói cũng không có nghĩa là nàng ta sẽ câm miệng như vậy.

Để tránh sau này nàng ta làm chuyện đen tối sau lưng, mình lại chẳng hay biết gì, không bằng bây giờ cho nàng ta cơ hội này, để nàng ta tức giận nói thẳng hết ra.
Quả nhiên, Vương thị nhìn đông nhìn tấy xác định Tần Ngũ Nha thật sự đi rồi, cũng không thấy ai khác đến nên lập tức vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể lể: “Cha à, con to bụng thế này, muốn tắm thoải mái thôi mà, nhưng có dễ dàng gì đâu? Con chỉ muốn Ngũ Nha lấy cho con ít nước, sao lại khiến nó tức tối chứ? Mặt cứ hếch lên trời, ngày nào cũng kiểu này thì làm sao mà sống được đây?”
“Đại Tráng bận rộn trong ruộng cả ngày, sao con nỡ để huynh ấy vì chuyện nhỏ này mà mệt mỏi thêm nữa, nếu con không mang thai thì con đã tự đi lấy rồi, nhưng trong bụng con có cháu trai Tần gia cơ mà, con mệt một chút không sao cả, lỡ như đứa trẻ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ.”

cho con.”
Tần lão hán thấy Vương thị một lòng nghĩ đến con trai mình nên tự nhiên rất vui vẻ, bị Vương thị luôn miệng lôi cháu trai trưởng ra lừa, thế là chuyện gì cũng nhận lời.
“Đừng, làm sao có thể để cha làm được, hôm nay cha cũng mệt mỏi lắm rồi, con không sốt ruột, chờ ngày mai công việc trên đồng ruộng không bận rộn thì cứ đế Đại Tráng đi lấy là được.”
Thấy Tần lão hán nói chuyện giúp mình, cơn tức trong lòng Vương thì lập tức xuôi đi một nửa, nàng ta cũng không ngốc, biết dùng đúng lúc.

Nàng ta vốn dĩ không thật sự muốn tắm rửa, làm sao lại để Tần lão hán đi làm, đây không phải là tự dưng gây thêm việc cho mình à? Lập tức cười tìm cớ bỏ qua chuyện này.
Tần Ngũ Nha ở sau cửa, nghe mà chỉ muốn tát Vương thị mấy cái, chưa từng thấy ai lại lật ngược phải trái, miệng đầy dối trá như vậy.
“Cha à, hôm kia, tẩu tử bên nhà mẹ đẻ của con nói với con một chuyện, con nghe xong cảm thấy không tệ lắm nên muốn nói với cha xem sao.” Thấy phía trước đã trải thảm gần xong, Vương thị tươi cười nói đến vấn đề chính.
“Chuyện gì, con nói trước đi.” Tần lão hán hút thuốc, thờ ơ nói.

“Có một đứa cháu bên nhà mẹ đẻ của đại tẩu con, họ Liễu, là người của Liễu gia ở thôn bên cạnh, năm nay mười chín tuổi, vẫn luôn học nghề ở trong cửa hàng trên thị trấn, bây giờ đã học xong rồi, có thể tự mình làm việc kiếm tiền.”
“Gia đình hắn muốn tìm cho hắn một mối hôn nhân, đại tẩu của con đã nhờ đến chỗ con, con nghĩ Ngũ Nha năm nay đã mười lăm rồi, vừa đúng tuổi, rất phù hợp.

Nhà trai kia có điều kiện không tệ, con là đại tẩu nên đương nhiên phải nghĩ đến tiểu cô tử* nhà mình, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, không phải ư?”
* Tiểu cổ tử: em gái của chồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận