Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông


Tần Ngũ Nha không phải không nghĩ tới chuyện lén lút chạy ra ngoài, rời khỏi Tần gia, rời khỏi thôn Lý Gia không bao giờ trở về.

Nhưng chờ đến khi nàng hiểu rõ quy củ của triều đại này thì cũng phải mất một năm.
Thứ nhất, mình không có tiền, còn chưa có năng lực, một cô bé một mình chạy ra ngoài, khó tránh khỏi bị bắt làm nổ.

Thứ hai, triều đại này rất coi trọng hệ thống hộ tịch, hệ thống hộ tịch này có phần giống với sổ hộ khẩu ở kiếp trước.
Người bình thường miễn là không chia nhà thì hộ tịch của con cái đều được đặt dưới tên cha mẹ, không có hộ tịch riêng.


Nếu là con trai lập gia đình sinh con, chỉ cần cho đồng ý chia nhà thì có thể tìm lý chính để tách ra một mình, sau đó mở lại một hộ tịch khác.
Nếu là con gái, chỉ khi lấy chồng mới có thể dời ra khỏi hộ tịch của cha mình, vào hộ tịch của nhà chồng.

Phụ nữ độc thân bình thường thì không có hộ tịch.
Mặc dù các triều đại cũng có nữ hộ, nhưng mấy năm nay chú ý ở nhà theo cha, cha chết theo huynh, xuất giá theo chồng.

Vì vậy, trừ khi trước khi lập gia đình, cha mẹ và huynh đệ chết, cả gia đình già trẻ đều chết.

Hoặc là sau khi lập gia đình, người chồng và cha mẹ chồng đều chết, từ đó không còn nơi nương tựa mới đi nha môn xin lập nữ hộ, nếu không thì tuyệt đối không thể làm được.
Hộ tịch của thời đại này quả thực có thể so sánh với chứng minh thư của kiếp trước, nếu không có hộ tịch trong tay, đừng nói là không mua được đất, mua được nhà, không tìm được việc làm, mà ngay cả làm việc lặt vặt cũng không ai dám thuê, thậm chí khi lên thị trấn lớn hơn một chút, ngay cả cửa thành cũng không vào được.
Tất nhiên, những người không có hộ khẩu còn có một đường ra khác nữa, đó là tự bán mình, tìm đại một bọn buôn người bán mình làm nô, thế là có thể có bằng chứng về thân phận nô lệ rồi.
Tần Ngũ Nha vừa không muốn làm trâu làm ngựa thay người ta, cả đời không xoay người được, lại không thể một nhát dao giết sạch cả Tần gia.

Bây giờ không lập nữ hộ thì đương nhiên của thôn Lý Gia cũng không ra được, chẳng lẽ chuyện này khó giải quyết đến vậy à?
Tần Ngũ Nha đang nghĩ, chỉ thấy động tĩnh bên ngoài dần dần nhỏ đi, có lẽ Vương thị và Tần lão hán đã bàn bạc xong, đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Đêm nay Lâm thị và vợ chồng Tần Đại Sơn đều không từ thị trấn trở về.


Trong nhà có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Tần Ngũ Nha ngồi ở đầu giường suy nghĩ hơn nửa đêm, cuối cùng vẫn cắn răng đứng dậy lấy ra một miếng vải, lấy mấy bộ quần áo của mình rồi lẻn vào phòng bếp lấy mấy cái bánh bột ngô còn thừa của bữa trưa, lại tìm một cái túi vải nhỏ, bỏ vào một ít củ cải và ngô tươi mới thu hoạch, cầm dây thừng buộc vào người mình rồi lén lút ra cửa, thừa dịp bóng đêm đi về phía núi Tây.
Lúc đi, Tần Ngũ Nha đã tính toán xong canh giờ, không cần lo lắng bị Tần lão hán và Vương thị phát hiện.

Hơn nữa, chờ mình đi tới núi Tây, đợi thêm một lát thì sắc trời có lẽ sẽ sáng lên rất nhiều, lúc ấy lên núi tự nhiên không sợ bị rừng núi hoang dã làm cho lạc đường, cũng không sợ trên đường bị thôn dân dậy sớm ngăn cản hỏi đông hỏi tây.
Nếu mình không thể lập nữ hộ, lại không muốn làm nô thì chỉ có một lựa chọn là lên núi làm người rừng thôi.
Dù sao nàng cũng không muốn lấy chồng, đừng nói mấy nhà mà Vương thị giới thiệu không thể tin được, cho dù là người thật sự bình thường, Tần Ngũ Nha cũng không chấp nhận được cảnh không biết gì đã gả làm vợ người ta.

Bây giờ nàng còn chưa có tố chất tâm lý cao đến vậy.
Thật ra Tần Ngũ Nha biết mình không sợ Vương thị, cũng không sợ Tần lão hán.


Tuy rằng kiếp trước mình chẳng làm nên trò trống gì, là cô gái ngốc nghếch nghèo hèn văn nghệ chính tông, nhưng tính tình lại bướng bỉnh, quật cường như trâu bò, là một “nữ hán tử” không hơn không kém, nếu thật sự ép nàng thì nàng đúng là chuyện gì cũng làm ra được.
Vua cũng thua thằng liều, nếu hôm nay Vương thị dám ép nàng xuất giá, ngày mai nàng lập tức dám thiêu rụi mấy gian phòng rách nát của Tần gia.

Nếu Tần lão hán dám trói nàng để ép buộc thì nàng cũng dám lập tức cầm dao đâm ông ta.
Ai không cho nàng được dễ chịu, nàng sẽ không cho kẻ đó được thư thái, cho dù chết cũng phải kéo thêm hai người chôn cùng, dù sao cũng phải khiến Tần gia náo loạn, gà bay chó nhảy không thể yên bình.
Nhưng mà náo loạn nhất thời, có thể náo loạn cả đời sao? Tuy rằng mình bây giờ chỉ mới mười lăm, nhưng ở thời đại này cũng không nhỏ, cứ dùng dằng ở Tần gia thì có thể dùng dằng đến khi nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận