Đau quá, Tần Tiểu Ngũ muốn vươn hai tay xoa đầu mình, khuỷu tay lại đột nhiên đụng phải cái gì đó, vậy mà lại không duỗi được tay, mình đang ở nơi nào? Tần Tiểu Ngũ không mở được mắt, chỉ có thể dùng tay chậm rãi mò mẫm, hình như là một không gian chật hẹp và kín, thảo nào lại ngột ngạt đến vậy.
“Á đàn bà xấu xa Vương gia kia! Đồ vô đạo đức! Ngươi đền con gái của ta ngay, người đền Ngũ nha đầu cho ta!”
Lâm thị mới chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng chỉ trong một đêm dường như đã già đi mười tuổi, khuôn mặt vốn đã gầy gò, lúc này càng thêm khô héo đáng sợ, giống như một bộ xương bọc da vậy.
Hai mắt Lâm thị lồi ra, đôi tay già nua gắt gao túm chặt lấy cổ áo Vương thị.
Vương thị sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất, không dám nói một câu nào.
Nàng ta chẳng ngờ người mẹ chồng yếu đuối bất lực như Lâm thị lại có ngày trở nên đáng sợ như thế, giống như một ác quỷ đòi nợ vậy.
Chỉ là để Ngũ nha đầu kia gả ra ngoài thôi mà, thế nào lại biến thành như vậy, Vương thì không sao hiểu được.
Từ sau khi gả vào Tần gia, đây không phải lần đầu tiên nàng ta bảo Tần Đại Tráng gả muội muội của mình ra ngoài.
Tần lão hán có tổng cộng năm đứa con, con cả và con thứ hai đều là nam, ba người còn lại đều là thứ tốn tiền.
Năm Vương thị gả vào thì Tần Tam Nha, Tứ Nha đều đã mười sáu và mười bốn tuổi.
Chỉ trong một năm, Tần Đại Sơn muốn cưới vợ, Tần gia vốn không tính là giàu có, ngoại trừ tiền sính lễ cho Trương gia, trong nhà sắp chết đói rồi.
Vương thị vội vã lần lượt gả hai thứ tốn tiền, lãng phí lương thực trong nhà ra ngoài, đổi được mấy chục lượng bạc.
Chỉ là lúc đó Tần Ngũ Nha mới mười hai tuổi, nàng ta chưa thể ra tay được, nếu không phải sợ bị nước bọt của thôn dân dìm chết thì nàng ta đã tống con bé chết tiệt chướng mắt này ra ngoài rồi.
“Nương à, nương làm cái gì vậy, nương mau bỏ Đại Hoa ra, trong bụng Đại Hoa còn có cháu ruột của nương đấy.”
Lâm thị điên cuồng, hai mắt đã sớm đỏ bừng, vừa nghe con trai mình nói đến cháu trai thì bỗng khựng lại, hai tay vẫn túm lấy cổ áo Vương thị, nhưng trong mắt đã ngập nước, không còn sức lực nữa.
“Bà già chết tiệt, bà đang tìm đường chết đấy, trong bụng ta đang mang thai trưởng tôn nhà các người đấy, bà dám đánh ta, bắt nạt ta là tưởng nhà mẹ đẻ ta không có ai à!”
Thấy Lâm thị không còn khí thế dọa người ban đầu, lại nghĩ trong bụng mình có cốt nhục của Tần gia, nhất thời nàng ta cảm thấy mình mạnh mẽ thêm mấy phần, vẻ sợ hãi vừa rồi cũng không còn nữa.
“ mĩ cái gì thế, mau đóng đinh quan tài lại, nhân lúc còn sớm mang ra ngoài đi kẻo xui xẻo.”
Tần lão hán mặt đen như đáy nồi, không biết rốt cuộc kiếp trước mắc nợ cái gì mà đời này mặt già đều bị con nhóc chết tiệt tốn tiền kia làm mất sạch.
“Cha à...!Không phải đã nói là tạm thời thư thư cho Ngũ nha đầu ư? Sao đã đóng đinh rồi? Quan tài này vốn là cái mà nương để lại cho mình.”
Vương thị vừa nghe thấy muốn đóng đinh quan tài thì lập tức nóng nảy, quan tài này cũng đâu rẻ, chất lượng kém nhất cũng phải ba lượng bạc, Tần gia quanh năm suốt tháng tổng cộng chỉ kiếm chưa đầy bảy, tám lượng bạc, một nhà già trẻ chi tiêu đến cuối năm còn chưa tới hai lượng.
Con nhóc tốn tiền chết rồi, không bán được bạc đã đành, sao còn mất thêm ba lượng chứ!
Đồ bỉ ổi! Đồ đáng bị chém ngàn nhát dao! Ta bất chấp cái mạng già này cũng phải liều mạng với ngươi!” Vừa nghe thấy Vương thị nói vậy, hai mắt Lâm thị lại lập tức đỏ bừng, cũng không quan tâm đến cái gì khác, lập tức xông lên tát vào mặt Vương thị, vừa tát vừa khóc.
“Ngũ nha đầu số khổ của ta! Bị các người ép buộc phải đập đầu vào tường, ngay cả cái quan tài mà các người cũng không nỡ cho, cái đồ vô lương tâm bỉ ổi!”
“Đừng nói bà già này bây giờ còn chưa chết được, cho dù có chết ngay bây giờ cũng không trông cậy những kẻ vô lương tâm như các người, bà già này đến lúc đó dù chỉ được cuộn bằng cái chiếu rách rồi ném vào núi, hôm nay cũng phải cho con gái ta một cái quan tài!”
Tiếng ồn trong nhà ngày càng hỗn loạn, tiếng khóc lóc, tiếng đánh chửi, tiếng khuyên can, giọng nam, giọng nữ...
ồn ào chết đi được! Tần Tiểu Ngũ mơ hồ nghe mà chỉ thấy đầu càng thêm choáng váng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, tức ngực khó chịu, theo bản năng dùng sức lực duy nhất còn sót lại để đẩy nắp quan tài phía trên.
“Á! Xác chết vùng dậy!!”
***