Cũng chính vì thế mà Liễu Hạnh Nhi đã trở thành đại tiểu thư duy nhất có bà tử hầu hạ ở thôn Liễu Gia, hoặc là nói của cả mười dặm tám thôn xung quanh đây.
Chuyện này đã khiến các cô bé trong thôn ước ao muốn chết, vì các cô bé ngày nào cũng phải quần quật làm trâu làm ngựa ở nhà lại còn thường xuyên bị đánh bị mắng là thứ tốn tiền nữa.
Đừng nói là người khác, ngay cả Tần Ngũ Nha xuyên không tới cũng phải ngưỡng mộ Liễu Hạnh Nhi.
Nghĩ đến cuộc sống ngang ngược của Liễu Hạnh Nhi, nàng lại nghĩ tới đãi ngộ của ba chị em Tần gia, cùng là con gái trong nhà, nhìn tác phong của Liễu Tam người ta, rồi lại nhìn tác phong của Tần lão hán nhà mình mà xem, đây không thể dùng từ một trên trời, một dưới đất để hình dung nữa.
Về lý mà nói, một cô gái hết ăn lại nằm, coi thường người khác, ngang ngược như vậy sẽ không ai chịu cưới.
Thế nhưng ai bảo cha của người ta có tiền, Liễu Tam què chỉ có một khuê nữ bảo bối như vậy.
Sau này những mẫu ruộng kia, căn nhà này và tiền của Liễu gia không phải đều là của Liễu Hạnh Nhi hay sao, ai cưới Liễu Hạnh Nhi chẳng khác nào phát tài cả.
Thế nên, khi Liễu Hạnh Nhi mười sáu tuổi, đúng là một cô con gái mà trăm nhà tới cầu hôn, ngưỡng cửa nhà Liễu Tam què sắp bị người tới cầu hôn đạp nát.
Liễu Hạnh Nhi hoàn toàn không biết người ta là nhằm vào tiền của cha mình, mà còn càng cao ngạo hơn, càng tự đắc hơn.
Cân lên đặt xuống, cuối cùng chọn Vương Đại Bảo của thôn Vương Gia, hắn ta là đại ca của Vương Đại Hoa.
Tuy điều kiện của nhà Vương gia không tốt, nhưng Vương Đại Bảo nhìn không tệ, trắng trẻo trông không giống nông dân bình thường, lúc này mới lọt vào mắt xanh của Liễu Hạnh Nhi.
Mà Liễu Tam què cũng không cần người nhà Vương gia chuẩn bị sính lễ cho Liễu Hạnh Nhi, ông ta chuẩn bị bảy mươi hai gánh của hồi môn, trừ đồ trang sức, vàng bạc, còn có một bộ đồ nội thất gỗ liễu.
Phần hồi môn này làm theo quy cách của các gia đình giàu có, mà bà tử kia cũng để Liễu Hạnh Nhi dẫn theo, chẳng khác nào cho nhà Vương gia một người hầu mà không cần tiền.
Lại nói tính cách của Liễu Hạnh Nhi cũng chẳng khác nào Vương Đại Hoa, chỉ là một người là bản chung cực, một người là bản tiến hóa.
Nói tới chuyện của Tần Tam Nha, Tần Tứ Nha thì ngoài Vương thị ra, Liễu Hạnh Nhi cũng xen vào không ít.
Đúng là ba ba đối đầu với rùa đen, không phải người một nhà không vào một cửa.
Liễu Tam què không có con trai, đứa cháu trai nhà mẹ đẻ của Liễu thị mà Vương thị nói nhất định là ở nhà Liễu Đại hoặc Liễu Nhị.
Nhà Liễu Nhị chỉ có một đứa con trai, mới cưới vợ chưa được mấy năm, sinh được một đôi nam nữ còn chưa tròn mười tuổi, đương nhiên không phải nhà này.
Vậy chỉ còn lại nhà Liễu Đại.
Nhà Liễu Đại có một cô con gái và ba người con trai.
Ba người con trai lần lượt là Liễu Đại Kim, Liễu Đại Mộc, Liễu Đại Hỏa, cô con gái tên là Liễu Hiểu Thủy.
Lần đầu tiên Tần Ngũ Nha nghe thấy mấy cái tên này đã suýt sặc nước bọt, may mà nhà Liễu Đại có bốn đứa con, nếu thêm một người nữa có phải sẽ đặt tên là Liễu Đại Thổ, hoặc Liễu Hiểu Thổ hay không?
Trình độ đặt tên của Liễu gia còn không bằng Tần gia, Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha cho bớt việc.
Không ngờ Liễu gia còn đặc biệt hơn, thế hệ trước thì Liễu Đại, Liễu Nhị, Liễu Tam, đời này thì cứ đặt tên là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Đến thôn Liễu Gia, Ngũ Nha tìm một người phụ nữ để hỏi thăm.
Liễu Đại Mộc và Liễu Đại Hỏa còn chưa thành niên, vậy người trong miệng Vương thị hẳn là nhà Liễu Đại Kim.
Liễu Đại Kim có một con trai, một con gái, đứa con trai kia năm nay vừa tròn mười chín, giống những gì Vương thị nói, nhũ danh là Liễu Thạch Đầu, đại danh là Liễu Thanh Sơn.
Chỉ là khi Ngũ Nha hỏi nhân phẩm và tính cách của Liễu Thanh Sơn thì người phụ nữ kia nhìn Tần Ngũ Nha như nhìn thấy quỷ, sau đó nhìn quanh như sợ bị ai phát hiện, cuối cùng chẳng nói gì đã vội vàng đi mất.
Đây không phải là điển hình của việc giấu đầu lòi đuôi hay sao? Sự nghi hoặc trong đầu Ngũ Nha càng lúc càng nặng, Liễu Thanh Sơn này rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay là mắt lé miệng lệch nên không thể nói với người khác?
Lúc đang tìm người, Ngũ Nha lại cố ý kiếm cơ hội tìm một người phụ nữ khác, vừa vào đến thôn Liễu Gia thì Ngũ Nha đã thấy một người phụ nữ đang buồn chuyện với người khác, vừa nói vừa cười, giọng cũng rất lớn, không hề biết kiêng dè gì, có lẽ bà ta là một người phụ nữ thích ba hoa, hóng hớt.