Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông


“Vậy bọn ta nói.” Phần lớn lũ trẻ con trong thôn ít được ăn vặt, hiếm khi nhìn thấy táo chua, mắt bọn trẻ đều lóe lên ánh sáng gian tà, vội vã bán đứng Liễu Thanh Sơn ngay.
Chờ lũ trẻ con cầm hai mươi con cá lóc, vui vẻ rời đi thì Ngũ Nha mới ngâm hai tay của mình xuống suối, mãi tới khi nhựa cây bong ra hết mới đứng dậy, đi ra khỏi thôn Liễu Gia, hướng về phía thôn Lý Gia.
Hay lắm Vương thị, lần này người tìm cho ta một nhà bình thường thì ta thật sự không có cách gì với người.

Không ngờ ngươi lại tìm cho ta Liễu Thanh Sơn kỳ quái thế này thì đừng trách ta không khách sáo.


Ngũ Nha nghĩ vậy, trên miệng lóe lên một nụ cười không sâu xa, bước chân cũng bất giác nhanh hơn rất nhiều.
Bây giờ đã qua buổi trưa từ lâu, người trong thôn cũng đã sớm ăn trưa xong rồi về phòng ngủ.

Dù có chuyện nhà nông cần làm thì cũng hoãn lại mấy canh giờ, đợi mặt trời dịu hơn một chút mới xuống ruộng, thế nên lúc này thôn Lý Gia vô cùng yên tĩnh, trừ nhà của Tần gia.
Lúc này Tần gia đang náo loạn cả lên, Vương thị đứng trong sân, vỗ bắp đùi chỉ cây dâu, mắng cây hòe, Tần lão hán tối tăm mặt mũi, hút thuốc lá, cũng không nói một lời nào.
Mà hai vợ chồng Đại Sơn và Trương thị mới từ thị trấn trở về đang phiền muộn ngồi trong nhà chính, Đại Sơn vội vàng bừng trà, đưa nước cho vợ của mình, mà Trương thị thì dựa lưng nằm lên ghế xếp, một tay đỡ bụng, một tay cầm bánh vừng trắng mới mua cho vào miệng.
Thỉnh thoảng, nàng ta lại nhìn về phía Vương thị đang kêu trời trách đất ở trong sân, bên miệng Trường thị lóe lên nụ cười giễu cợt, dáng vẻ không hề để tâm tới chuyện không liên quan đến mình.
Chỉ có Lâm thị xách bao lớn bao nhỏ về nhà, nước còn chưa kịp uống lấy một ngụm đã luống cuống tay chân làm cơm trong bếp.

Đến tận giờ này mà cả nhà còn chưa có bữa ăn trưa thì Lâm thị có thể không sốt ruột hay sao, đặc biệt là con dâu cả và con dâu thứ đều đang có bầu, trong bụng đều là những đứa nhóc quý giá, tuyệt đối không thể bị đói.
Mà người khởi xướng là Tần Ngũ Nha lúc này đang ngâm nga đi về phía nhà lý chính trong thôn, vừa đi còn không hề quên lấy bùn vàng dưới đất trát lên mặt lên người mình, suy nghĩ một lúc còn vò rối tóc của mình, khiến bùn vàng dính vào tóc, trông chẳng khác gì cái ổ gà, thê thảm vô cùng.
Còn chưa vào tới sân nhà lý chính đã thấy vợ lý chính đang ôm chậu gỗ đựng quần áo định ra ngoài, hẳn là muốn ra sông giặt quần áo.


Bà thấy cả người Tần Ngũ Nha dính đầy bùn đất, vô cùng chật vật đứng cách xa của nhà mình thì giật mình lùi lại một bước mới hồi thần và nói: “Đây không phải là Ngũ nha đầu Tần gia hay sao, cháu làm gì thế?”
“Thẩm ơi! Cầu xin thẩm cứu Ngũ Nha với, Ngũ Nha xin dập đầu với thẩm!!
Tần Ngũ Nha vừa thấy vợ lý chính thì nụ cười vui vẻ trên gương mặt đã sớm biến mất không còn lại gì, hai gối gập lại, quỳ xuống đất bùn vàng, răng trên cắn môi dưới, nước mắt không tự chủ rơi xuống, trong đôi mắt kia ngoại trừ sự tuyệt vọng vô tận thì cũng không còn gì cả.

Tần Ngũ Nha cứ thể dập đầu hết lần này tới lần khác trước mặt vợ lý chính.
“Thế này là sao! Ai tới thế?” Lý chính Lý Thuận Toàn vốn đang nghỉ trưa ở trong nhà, vừa mới chợp mắt, đang mơ màng thì nghe thấy tiếng con gái gào khóc bên ngoài bèn mặc quần áo vội vàng chạy ra, cùng đi còn có hai nhóc con gái và một thằng con trai của lý chính.
Cô nhóc nhận ra Ngũ Nha, giòn giã kêu một tiếng: “Ngũ Nha tỷ tỷ.”
Nhưng Ngũ Nha bây giờ hoàn toàn không thể để ý tới cô nhóc này, chỉ thấy nhiều người rồi thì càng ngày càng ra sức khóc hơn, nước mắt nước mũi tèm lem, trán lại đập bịch bịch xuống đất bùn.

“Cầu xin lý chính bá bá, cầu xin Trương thẩm, cứu cháu với.

Đại tẩu của cháu lại sắp bán cháu đi rồi.”
“Ngũ Nha, nghe lời thẩm, có chuyện gì thì từ từ nói.” Vợ lý chính phản ứng lại đầu tiên, bà đặt chậu gỗ trong tay xuống trước rồi tới đỡ Ngũ Nha dậy, bà vừa đau lòng vỗ bùn đất trên người Ngũ Nha, vừa nói: “Ngũ Nha, nha đầu đáng thương, thẩm biết cháu ấm ức rồi, đừng khóc nữa, nói với thẩm xem, cái người phụ nữ phá nhà phá của họ Vương kia đã làm chuyện thiếu đạo đức gì.”
Tần Ngũ Nha cũng không nói gì, chỉ sà vào lòng vợ lý chính mà khóc, giống như phát tiết ra tất cả nỗi ấm ức vậy, dần dần, nàng khóc gần như sắp ngất.
Con dâu cả Vương thị mới được gả vào Tần gia của thôn Lý Gia mấy năm đã bị người ta gọi là cái người phụ nữ phá nhà phá của hai cô con gái của Tần gia bị nàng ta gieo vạ thế nào thì mọi người đều hiểu cả, sao có thể không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận