Mấy người phụ nữ ngày thường lúc nói chuyện phiếm cũng sẽ tránh Vương thị ra, ai mà chẳng biết cái ả Vương thị này chính là cái loại phá nhà phá của, tâm địa bỉ ổi.
Tuy người nhà quê đều trọng nam khinh nữ, có rất nhiều chị dâu được gả vào không ưa cô em chồng, nhưng dù nhìn không vừa mắt thế nào thì cũng chỉ ngầm nói vài ba câu mà thôi, người có thể gieo vạ cho hai cô nương tốt đẹp nhà người ta thành ra như vậy cũng thật hiếm có.
Chỉ là, tuy mọi người đều không thích nhưng cũng không nói gì được, đây dù sao cũng là chuyện của Tần gia.
Tần lão hán như thế nào với Vương thị thì người trong thôn cũng sẽ không quản việc không đâu.
Huống hồ Tần gia là người khác họ, sau này mới vào thôn, dù Tần lão hán đã vào sổ hộ tịch của thôn nhưng rốt cuộc khác họ vẫn là khác họ, dù lý chính trong thôn không vừa mắt nhưng cũng không nói gì được.
Chỉ là lần trước Tần Ngũ Nha cũng dập đầu trong sân Tần gia như bây giờ, cuối cùng còn bị Vương thị ép phải đâm đầu vào tường, chuyện này mới chỉ qua ba tháng, tới bây giờ vợ lý chính vẫn thấy như chuyện mới xảy ra trước mặt mình.
Giờ đây, thấy Tần Ngũ Nha trông còn thê thảm hơn cả lần trước thì vừa bất mãn vừa đau lòng, an ủi: “Ngũ Nha không phải sợ, cháu cứ nói với thẩm xem cái ngữ Vương thị bỉ ổi kia đã làm cái gì, có thẩm làm chủ cho cháu rồi, có phải nàng ta lại muốn bán cháu cho Lão Vụ Đầu ở thôn Lý đa không?”
Lão Vụ Đầu ở thôn Lý Ôa chính là mối hôn sự mà lần trước Vương thị nói với Tần Ngũ Nha.
Chỉ mười lượng tiền sính lễ là Vương thị đã bám theo Tần lão hán, dụ ông ta bán con gái nhà mình cho một ông già còn già hơn cả mình để làm vợ lẽ, khiến Tần Ngũ Nha không thể không đâm đầu vào tường trước mặt tất cả mọi người trong thôn.
Tần Ngũ Nha mới chỉ mười lăm tuổi, là một cô gái nhỏ, không phải bị dồn vào bước đường cùng thì sao có gan làm ra hành động như vậy, chính vì hoàn toàn hết đường sống rồi mới làm thế.
Nhà ai mà không có con trai, con gái, tuy những người phụ nữ trong thôn thích bàn tán linh tinh về nhà này thế nọ, nhà nọ thế kia, nhưng đó đều là những việc nhỏ nhặt, không quá quan trọng.
Lòng người đều làm từ thịt, tuy Tần Ngũ Nha không phải con gái của họ, nhưng suy bụng ta ra bụng người, ai muốn bán con gái mình vào nhà như vậy thì mình cũng sẽ tức giận liều mạng với họ.
Chuyện như thế mà cũng làm được, Vương thì thật sự khiến người dân cả thôn chỉ thẳng vào trán mà mắng chửi.
Vợ lý chính vốn dĩ nhìn ba cô nhóc Tần gia lớn lên, đương nhiên bà biết ba cô nhóc Tần gia đều rất tốt, tìm khắp mười dặm tám thôn xung quanh đây cũng không tìm được những đứa trẻ hiếu thảo, giỏi làm việc như thế.
Mắt thấy Tam Nha, Tứ Nha của Tần gia đều bị ép rơi vào hoàn cảnh như vậy, ngay cả Ngũ Nha cũng suýt bị ép chết, vợ lý chính đau lòng tới mức không nói nên lời.
Vợ lý chính cũng có con gái, nhưng hai cô con gái bình thường vẫn luôn được nuông chiều, được cung cấp ăn uống đầy đủ.
Người ta thường nói, con gái mà được gả đi làm vợ người ta thì chính là bắt đầu cuộc sống chịu khổ, thế nên chỉ cần trong nhà không phải loại đói khổ thì dù là gia đình nhà nông bình thường cũng sẽ đối xử với con gái chưa gả đi rất tốt.
Dù họ có trọng nam khinh nữ thì cũng chỉ là đưa những thứ tốt hơn cho con trai mình thôi, chứ chưa bao giờ sai sử hay bán con gái như gia súc, như thế này là làm bậy đó.
Nhìn con gái mình đứng bên cạnh trông rõ là xinh xắn, ngây thơ, lại nhìn Tần Ngũ Nha đang ở trong lòng mình, con bé chỉ lớn hơn con mình ba tuổi, ánh mắt thì trống rỗng, trên gương mặt đã sớm nhòe nhoẹt vì nước mắt, trái tim vợ lý chính như thắt lại:
“Nha đầu à, có ấm ức gì cứ nói với thẩm, cứ nói với thẩm đi.” Giọng bà không khỏi nghẹn ngào, bà thật sự đau lòng cho cô bé này.
Trông thấy dáng vẻ của vợ mình và Tần nha đầu, ngay cả lý chính Lý Thuận Toàn vẫn luôn cứng nhắc cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, ông không tự chủ được thở dài và nói: “Ngũ nha đầu Tần gia à, có ấm ức gì cứ nói với bá bá, ta và thẩm của cháu nhất định sẽ làm chủ cho cháu.
Cái người phụ nữ đanh đá họ Vương kia còn dám làm ra chuyện gì trời đất không dung tha thì ta nhất định sẽ đuổi ả ta ra khỏi thôn Lý Gia.”
Thứ ta chờ chính là câu nói này của lão gia ngài đó, ta khóc sập trời sập đất thế này cũng không thiệt thòi, Tần Ngũ Nha nghĩ vậy, khóe miệng không tự chủ lóe lên một nụ cười mỉm, nhưng vì bị vai của vợ lý chính che mất nên không ai phát hiện ra.